Đến Anh quốc, Chu Nham đích thân ra sân bay đón.
Hai năm không gặp, anh chẳng thay đổi gì, vẫn anh tuấn không giấu được. Đứng cạnh Trì Đàm, thật khó phân biệt ai nổi bật hơn.
Ngược lại, Cố Trà thay đổi rất nhiều. Cô bé 16 tuổi năm nào giờ đây trầm ổn, bình tĩnh hơn, đứng bên Trì Đàm lại rất hợp đôi.
Ngày trước, mọi người từng tò mò không biết Cố Trà sẽ bị người đàn ông như thế nào chinh phục, hay cô sẽ chinh phục người đàn ông ra sao. Chẳng lẽ người đàn ông đó đã xuất hiện?
Chu Nham liếc Trì Đàm một cái đầy ý vị, nhưng lời nói lại hướng về Cố Trà : “Cố Trà, lâu rồi không gặp.”
Cố Trà gật đầu, mỉm cười nhạt: “Lâu rồi không gặp. Chị Tinh Nghi có khỏe không?”
Nhắc cô gái mình yêu , ánh mắt Chu Nham trở nên dịu dàng: “Gần đây cô ấy có vai diễn. Khi nào rảnh, tôi sẽ sắp xếp để các em gặp nhau. Cô ấy cũng nhớ cô đấy. Bao giờ về Vân Xuyên thăm mọi người?”
“Sẽ về .” Một câu trả lời qua loa. Chu Nham cũng không ép, chỉ gật đầu tùy ý.
Trì Đàm thần sắc lạnh nhạt, dường như không muốn Cố Trà tiếp xúc quá nhiều với Chu Nham. Anh nắm tay cô, dẫn đầu rời đi.
Cố Trà không thích bị anh ta chạm vào: “Chúng ta đến để tìm đồ, không phải để tán tỉnh. Buông ra.”
Trì Đàm lại ôm chặt eo cô: “Nếu không muốn anh trực tiếp bế em đi, thì ngoan một chút.”
“ Anh đúng là mặt dày.” Cô mỉa mai đáp lại, không hề yếu thế. Trì Đàm dường như đã quen bị mắng, chỉ cười nhạt, chẳng đau chẳng ngứa: “Miễn em vui, cứ mắng thoải mái.”
Trên đường đến khách sạn, Cố Trà chủ động nhắc đến viên ngọc Everlasting Love. Chu Nham hiểu ý , không vòng vo, nói thẳng: “Viên ngọc đó tôi đấu giá được, vốn định tặng Tinh Nghi. Nhưng Trì Đàm nói cô rất thích, bảo tôi nhường. Tôi ra một điều kiện, anh ta đồng ý, nên viên ngọc thuộc về anh ta . Thế nào , thích món quà đó chứ?”
Cố Trà đương nhiên không biết Trì Đàm đã giao dịch với Chu Nham để có được viên ngọc. Anh ta hỏi cô có thích không?
“Không thích, vứt rồi.” Cô cười đáp.
Trì Đàm khẽ nhíu mày. Chu Nham hứng thú nhướng mày, cười nhạt không nói gì.
“Chúng tôi đến để tìm một thứ liên quan đến viên ngọc Everlasting Love. Theo tôi biết, viên ngọc này không chỉ có một đôi. Vì thế, chúng tôi sẽ ở lại Anh quốc một thời gian, cần sự giúp đỡ của Chu tiên sinh.”
Cố Trà nói xong, Chu Nham ừ một tiếng: “Là tìm bản đồ kho báu đúng không?”
Trì Đàm híp mắt: “ Anh biết sao ?”
Chu Nham bình thản rút điếu thuốc, ngậm trong miệng: “Biết, nhưng tôi không hứng thú. Nếu là việc của hai người, tôi sẵn lòng giúp.”
“Nếu đã vậy, xin cảm ơn Chu tiên sinh trước.” Cô cười, đôi mắt cong cong.
Trì Đàm nhìn mà nhíu mày.
Nụ cười thuần khiết ấy, cô chưa từng dành cho anh.
Không biết là mất mát hay ghen tức, anh bực dọc nhíu mày, kéo cà vạt.
Sau khi đưa họ về khách sạn, Chu Nham vội đi gặp Yến Tinh Nghi, rời đi ngay.
Cố Trà trở về phòng nghỉ ngơi một mình, không dùng bữa tối cùng Trì Đàm.
Đêm khuya, Tống Ưu nhận được thông tin mới nhất về viên ngọc, vội chạy đến báo cáo cho Trì Đàm.
Cùng lúc đó, một nhóm người bí ẩn lặng lẽ đột nhập vào khách sạn.
Trong lúc Trì Đàm và Tống Ưu đang thảo luận, tiếng súng bất ngờ vang lên. Trì Đàm lập tức đứng dậy, sải bước đến phòng Cố Trà . Đẩy cửa vào, căn phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng cô.
Cô bị bắt đi? Ngay dưới mí mắt anh?
Trì Đàm cảm thấy lòng mình chìm xuống. Anh đột ngột đưa tay, Tống Ưu vội vàng đưa cho anh một khẩu súng. Giọng anh lạnh lẽo, khàn khàn: “ Đuổi theo .”
Tống Ưu lần đầu thấy lão đại mang vẻ mặt sát khí như vậy, sợ đến nuốt nước bọt, vội vàng chạy theo. Các anh em nghe động tĩnh cũng kéo đến: “Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Cố tiểu thư bị bắt đi rồi,” Tống Ưu nói ngắn gọn.
Tề Hành liếc nhìn sắc mặt đen tối của Trì Đàm, thì thào: “Chả trách lão đại trông như muốn giết người, mẹ nó, đáng sợ quá.”
“Im mồm đi, cầu trời mong Cố tiểu thư không sao.”
Cả nhóm đuổi theo. Đường phố Anh quốc hỗn loạn, người chạy tán loạn khắp nơi. Xa xa vọng lại tiếng súng, tiếng còi cảnh sát và tiếng thét chói tai kí.ch th.ích màng tai.
Trì Đàm lùng sục bóng dáng Cố Trà trong đám đông, đi qua lại trên phố mấy lần nhưng không tìm thấy cô. Khi gần như tuyệt vọng, thoáng thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai kéo Cố Trà chạy xa. Trì Đàm vội đuổi theo.
Anh đuổi đến một góc phố vắng, chỉ vài ngọn đèn đường chiếu sáng. Con đường phía trước kéo dài vào bóng tối vô tận. Tiếng bước chân của vài người dồn dập, hỗn loạn.
Trì Đàm bắn một phát súng. Người phía trước dừng lại, nhưng chỉ một thoáng, gã thanh niên đội mũ lại kéo Cố Trà bỏ chạy.
Trì Đàm nhắm họng súng vào gã thanh niên, bóp cò.
Một tiếng nổ trầm trọng vang vọng trong góc phố tĩnh lặng.
Khi tiếng vang dần tan, gã thanh niên ngã xuống đất.
Cố Trà như bị dọa, ngây người đứng quay lưng lại, không dám ngoảnh đầu. Trì Đàm chạy đến, nắm vai cô xoay lại: “Em không sao…”
Anh đột nhiên khựng lại.
Không phải Cố Trà . Tóc và dáng người giống hệt, nhưng gương mặt này hoàn toàn không phải .
Người phụ nữ chẳng còn vẻ sợ hãi, nhướng mày cười đắc ý: “Anh có phải đã giết nhầm người?”
Trì Đàm như đoán ra điều gì, tay khẽ run lên.
Người phụ nữ nhân cơ hội chạy trốn.
Trên con phố tĩnh lặng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng sừng sững. Anh cứng đờ quay đầu, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người trẻ tuổi vừa trúng đạn.
Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhưng tái nhợt ấy, đồng tử của Trì Đàm từ từ giãn ra. Như bị rút cạn sức sống, anh vội vàng quỳ xuống đất, luống cuống nâng Cố Trà vào lòng, cẩn thận ôm chặt. Chiếc mũ lưỡi trai của cô rơi xuống, tóc dài buông xõa.
“Đừng, đừng, Trà Trà!” Trì Đàm hoảng loạn đến đỏ hoe mắt, ôm cô thật chặt, tay run rẩy kiểm tra hơi thở.
Hơi thở của cô đã mong manh, khiến anh càng thêm bối rối: “Em sẽ không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ.”
Anh kề sát tai cô, giọng khàn khàn dỗ dành: “Trà Trà, đừng ngủ, ngoan nào anh sẽ đưa em đi bác sĩ.”
Trì Đàm bế cô chạy đi, chẳng còn tâm trí đuổi theo người phụ nữ lúc nãy. Anh chỉ biết không thể để Cố Trà xảy ra chuyện, nếu cô gặp bất trắc anh tuyệt đối không thể chịu nổi hậu quả.
Cố Trà lần đầu thấy Trì Đàm hoảng loạn đến vậy, yếu đuối đến vậy, dễ vỡ đến vậy. Hình ảnh ấy khiến cô cảm thấy khoái chí tột độ. Cô thậm chí nghĩ, dù có chết ngay bây giờ cũng đáng, ít nhất khiến anh ta đau khổ, phải không?
“Không cần… cứu không nổi đâu.” Giọng cô yếu ớt, như thể nói những lời ấy đã vắt kiệt sức lực.
Mắt Trì Đàm đỏ ngầu như rướm máu, ngực đau nhói, nhưng vẫn dịu dàng dỗ: “Không đâu, không đâu, em sẽ không sao. Anh sẽ không để em có chuyện. Ngoan một chút, được không?”
Giọng anh nghẹn ngào, run rẩy. Cả người lạnh toát, ngay cả đôi tay ôm cô cũng không ngừng run.
Cố Trà khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói: “Trì Đàm… giờ thì anh toại nguyện rồi… Anh giết tôi rồi… Anh… vui chứ?”
Từng chữ như dùng hết sức lực để thốt ra. Cô đau, đau đến mức không thể thở nổi.
Cơn buồn ngủ ập đến, Cố Trà không chống đỡ nổi, chậm rãi nhắm mắt. Đôi tay ôm cổ anh cũng vô lực buông thõng.
Trì Đàm sững sờ, dừng bước chạy.
Góc phố trống trải, bóng dáng anh kéo dài cô độc, lạnh lẽo. Anh không dám cúi đầu, chỉ khẽ gọi: “Trà Trà, Trà Trà…”
Không ai đáp lại.
Như bị khoét rỗng, linh hồn, trái tim, tất cả của anh trong khoảnh khắc này hóa thành hư ảo.
Như thể mất đi mọi sức lực để bước tiếp.
Trì Đàm quỳ sụp xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy gương mặt Cố Trà, vu.ốt ve làn da lạnh giá của cô. Anh cúi nhìn cô gái trong lòng, không còn dấu hiệu của sự sống – không hơi thở, không nhịp tim, không chút ấm áp.
Cô đã chết.
Nước mắt anh tuôn trào, ôm chặt cô vào lòng, hôn cô dồn dập: “Trà Trà, không, không thể như vậy… Anh cầu xin em, cầu xin em…”
Cô hỏi: Anh vui chứ?
Không, không vui.
Anh đau đến mức, như chính anh cũng sắp chết.