Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 53



Việc Chu Nham, người đứng đầu tập đoàn tài chính Anh quốc, trở về nước gây không ít sóng gió. Tin tức về vũ hội hóa trang do anh ta tổ chức ở Khang Dụ Thành nhanh chóng lan truyền. Nhiều người trong giới được mời, bao gồm cả Trì Đàm.

Nếu không phải Chu Nham nài nỉ, Trì Đàm sẽ chẳng tham gia. Như Hứa Tiêu từng nói, lão đại đang “giữ mình” vì Cố tiểu thư.

Khi vũ hội bắt đầu, Trì Đàm ngồi một mình ở góc bàn, uống rượu. Xung quanh chẳng ai dám lại gần. Dù khí chất lạnh lùng của anh có phần lạc lõng trong buổi tiệc, dáng vẻ và vóc dáng xuất sắc vẫn thu hút không ít ánh nhìn. Thỉnh thoảng, vài cô gái táo bạo đến bắt chuyện, cố ý tiếp cận.

Trì Đàm chẳng buồn để ý, mắt cũng lười nâng. Một từ “Cút” lạnh lùng thốt ra khiến đối phương lạnh sống lưng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, vội vàng rời đi.

Vũ hội chưa kéo dài bao lâu, Trì Đàm đã định rời khỏi.

Vừa đứng dậy, anh thoáng thấy một cô gái khoác tay Chu Nham bước ra.

Điếu thuốc trong tay rơi xuống đất.

Cô gái ấy đeo mặt nạ lông công đen, che nửa khuôn mặt. Chiếc váy đỏ thắm ôm sát cơ thể, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều giống hệt người trong mộng của anh.

Trì Đàm bước tới, từng bước tiến về phía cô.

Âm nhạc và tiếng nói cười xung quanh như bị kéo xa.

Cảnh xung quanh như đèn kéo quân, nhanh chóng biến đổi. Tầm mắt chỉ có cô, chỉ có cô là điểm dừng duy nhất.

Cô gái chậm rãi xoay người, dường như cũng thấy anh. Đôi môi đỏ mọng cong lên.

Đó là một nụ cười tuyệt mỹ.

Hô hấp Trì Đàm dồn dập, bước chân bất giác nhanh hơn.

Tầm mắt mờ đi, anh vội lau mắt, lòng bàn tay ướt át.

Trước khi cô bị Chu Nham dẫn đi, anh giữ chặt cổ tay nàng: “Trà Trà!”

Hai chữ ấy như chứa đựng ngàn lời, như gói trọn tình ý và hối hận của anh. Chỉ hai chữ thôi, nhưng đủ khiến Chu Nham nhướng mày. Người anh em này, đúng là quá nhập tâm.

Chu Nham lùi một bước, bắt đầu xem kịch vui.

Cô gái đeo mặt nạ khẽ cười: “ Anh gọi tôi sao?”

Giọng nói giống hệt, hoàn toàn giống hệt!

Ánh mắt Trì Đàm không kìm được sáng lên.

Cô gái tháo mặt nạ, để lộ lông mày, đôi mắt hạnh, chiếc mũi, và đôi môi – tất cả đều giống y hệt.

Hai năm trôi qua, vẻ đẹp của cô đã rực rỡ nở rộ, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

Trì Đàm ngây ngẩn nhìn cô, muốn đưa tay chạm vào, nhưng không dám, muốn dịu dàng ôm cô, lại sợ cô giận. Tay giơ lên rồi lại buông xuống, nắm chặt thành quyền, chỉ có ánh mắt không chớp mà nhìn cô chằm chằm.

Anh không nhận ra mình thất thố đến mức nào, khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về phía này.

“Trà… Trà Trà.” Giọng anh khô khốc, khàn khàn, dồn hết sự dịu dàng, chậm rãi nói: “ Em trở lại rồi.” Anh thậm chí gượng gạo cong môi, cẩn thận đến mức khiến không ít người sững sờ.

Thiếu nữ khẽ nhướng mày, bình tĩnh mỉm cười nhạt: “Xin lỗi, tôi không phải Trà Trà.”

Cô cười nói: “Ta là Chu Linh Đô.”

Trái tim của Trì Đàm như bị nổ tung.

Thần hồn tan rã.

Anh vô lực lùi lại hai bước. Chu Nham đỡ lấy, thấp giọng: “Đây là em gái tôi, hai ngườclần đầu gặp, chào hỏi đi.”

Nghe vậy, Trì Đàm ngẩn người.

Khi nhìn lần nữa, ánh mắt vẫn cẩn thận, dịu dàng, chậm rãi, như sợ làm cô hoảng.

Đương nhiên, Cố Trà cũng luôn nhìn anh ta.

Cô chăm chú nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta, cùng giọt nước mắt rơi xuống, khóe miệng khẽ cong.

A… Thì ra Trì Đàm khi gặp lại cô.

Lại khóc.

 

Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc,  không sốc mới lạ .

Sống lâu , chuyện gì cũng có thể thấy.

Họ thấy gì?

Trì Đàm, kẻ luôn cao ngạo ngút trời, lại rơi lệ vì một cô gái?

Ánh mắt dịu dàng cẩn trọng, cẩn trọng đầy hối hận, hối hận xen lẫn niềm vui mất rồi tìm lại được.

Hoàn toàn là dáng vẻ của một gã si tình. Nhưng người khiến anh si mê là ai? Khi mọi người nhìn thấy gương mặt Cố Trà , họ lại một lần nữa sững sờ. Đây chẳng phải Cố đại tiểu thư Cố Trà sao?

Nhưng nghĩ lại, họ thấy không đúng. Chẳng phải Cố  đại tiểu thư đã trở về Cố gia vài ngày trước rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Người có gương mặt giống hệt cô ấy là ai?

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là: Tại sao Trì Đàm lại đột nhiên thất thố như vậy? Lại còn vì một cô gái? Anh chẳng phải không hứng thú với phụ nữ sao?

Phải biết rằng, suốt mười mấy năm qua, Khang Dụ Thành đầy rẫy truyền thuyết về Trì Đàm. Mọi người chỉ thấy anh tàn nhẫn, lạnh lùng, vô tình. Đây là lần đầu tiên thấy anh bị người khác hành hạ.

Nhìn cách anh đối diện thiếu nữ, thần thái cao ngạo, lạnh nhạt của cô như giẫm anh xuống bụi bặm. Nhưng Trì Đàm thì sao? Đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cô, khiến người ta cảm thấy nếu không có Chu Nham ngăn cản, giây tiếp theo anh sẽ lao tới cướp người.

Quả nhiên, chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.

Bị vây xem, Cố Trà có chút mất kiên nhẫn. Cô chẳng hứng thú bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nhàn nhạt thu ánh mắt, xoay người rời đi.

Trì Đàm đẩy Chu Nham ra, đuổi theo.

Trong vườn ngoài yến hội, ánh sao lấp lánh. Hai bên đường là những chiếc đèn chiếu sáng tinh xảo, xinh đẹp. Cố Trà nâng váy, chậm rãi bước đi. Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cô không để ý.

Đột nhiên, vòng eo bị một cánh tay ôm lấy. Cả người rơi vào vòng tay rộng lớn của Trì Đàm. Anh ta từ phía sau ôm chặt cô.

“Đừng…đừng đi.” Giọng anh khàn khàn, nghẹn ngào.

Đôi tay siết chặt vai và eo cô, không để lại một khe hở, như thể vẫn chưa đủ, anh càng ôm chặt hơn.

Cố Trà nhăn mi “ Đau”

Trì Đàm sững sờ, vội vàng nới lỏng sức, nhưng vẫn không buông : “ Anh biết em hận anh, em có quyền hận . Em muốn làm gì anh cũng được, anh sẽ không phản kháng. Nhưng Trà Trà, xin em, đừng rời bỏ anh…”

Anh thật sự thốt ra chữ “xin”. Cố Trà khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên niềm vui. Không ngờ Trì Đàm kiêu ngạo, thành thục lại sa lầy đến thế. Quả nhiên, nghe ngàn lời không bằng tận mắt chứng kiến.

Nhưng làm sao đây?

Cô chẳng còn chút hứng thú nào với anh ta .

Điều duy nhất Cố Trà muốn thấy là anh sống trong đau khổ. Nếu anh không đau đớn, thì mấy năm cô biến mất chẳng còn ý nghĩa.

Thiếu nữ xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Trì tiên sinh nói thế với một cô gái lần đầu gặp mặt sao?”

“Em không phải Chu Linh Đô, em chỉ cần một thân phận để quay lại Khang Dụ Thành, cần một người đóng thế em để đánh giá. Anh không biết em và Chu Nham đã thỏa thuận gì, nhưng không sao, dù Chu Nham bắt em trả giá gì, anh sẽ gánh thay em. Trà Trà, em muốn làm gì cũng được, anh sẽ giúp em.” Lời nói khẩn thiết và yêu thương của người đàn ông khiến Cố Trà hơi bất ngờ.

Hai năm không gặp, Trì Đàm thực sự thay đổi rất nhiều.

Trước đây, cô chỉ thỉnh thoảng thấy chút dịu dàng trong mắt anh, còn phần lớn thời gian, anh luôn đùa giỡn mọi thứ trong lòng bàn tay, thờ ơ. Nhưng giờ đây, ánh mắt anh đầy hình bóng cô. Cố Trà thậm chí có thể nhìn thấu trái tim anh qua thần sắc, như thể anh đã thần phục cô, sẵn sàng dâng hiến toàn bộ tình yêu.

“Trì tiên sinh, anh biết tôi đang nghĩ gì không?” Thiếu nữ cười nhạt. Có lẽ cô không biết nụ cười của mình đẹp đến nhường nào, hoặc có lẽ cô luôn cậy vào vẻ đẹp để hành động.

Trì Đàm ngây ra nhìn cô: “Gì?”

“ Tôi nghĩ anh nói những lời này có mục đích gì, vì diễn kịch chẳng phải là sở trường của anh sao?” Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vị trí nơi trái tim anh: “Trì tiên sinh không phải giỏi dùng tình cảm để lừa người sao?”

Cô rút tay về, nhưng ngay lập tức bị Trì Đàm nắm chặt.

Cố Trà liếc bàn tay bị anh giữ, chậm rãi ngẩng mắt, bình tĩnh nhìn anh.

“Nếu anh nói không phải thì sao?” Anh thấp giọng, ánh mắt ngập tràn một cảm xúc xa lạ với Cố Trà .

Trì Đàm đặt tay cô lại lên ngực mình, nhẹ nhàng che mu bàn tay cô, cúi người nhìn vào mắt cô.

Anh thành kính, dịu dàng, thề thốt: “Không diễn kịch, không lừa dối, không lợi dụng, không liên quan đến lợi ích. Trà Trà, từ nay về sau, anh sẽ dâng hiến tất cả cho em.”

Thiếu nữ chẳng chút cảm động, thờ ơ rút tay về: “Nói xong chưa?”

Cô xoay người định bỏ đi.

“Cố Trà, anh yêu em.”

Cố Trà khựng lại, ngoảnh đầu nhìn anh.

Gió đêm hè phơ phất, người đàn ông đứng dưới bầu trời sao, dịu dàng nhìn cô. Khi ánh mắt chạm đến chiếc váy đỏ mỏng manh của cô, Trì Đàm lập tức cởi áo khoác tây trang, cúi người khoác lên vai cô. Khoảng cách kéo gần, hương hoa trà trên người cô theo gió thoảng đến. Anh đột nhiên nghiêng đầu, hôn nhẹ khóe môi cô: “Anh yêu em.”

Chưa kịp cảm nhận nụ hôn, Trì Đàm đã bị Cố Trà tát cho tỉnh. Tiếng tát vang lên thanh thúy, má trái anh nóng rát. Anh liếc bàn tay vừa đánh mình của cô, nhíu mày.

Cố Trà lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Anh lừa tôi, lợi dụng tôi, uy hiếp tôi, từng định giết tôi, giờ còn dám nói yêu? Anh nghĩ mình xứng sao?”

Trì Đàm nắm tay cô, mở những ngón tay thon dài, quả nhiên lòng bàn tay cô đỏ rực.

“Lần sau muốn đánh anh, cứ nói một tiếng, không cần em tự ra tay.”

Anh dùng lòng bàn tay nhẹ xoa tay cô, hàng mi dài che đi cảm xúc, giọng mềm mại: “Anh biết anh không xứng, không có tư cách. Nên em muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, muốn tra tấn anh thì tra tấn. Chỉ cần…”

Giọng anh trầm xuống, như cầu xin: “Chỉ cần đừng lặng lẽ biến mất.”

Từng trải qua một lần như vậy, Trì Đàm không muốn lặp lại.

Cô là cô gái giảo hoạt nhất thế gian, cố ý trốn hai năm không để anh tìm được, cố ý khiến anh ngày ngày dày vò, mỗi đêm gặp ác mộng tra tấn.

Cô chắc chắn đang cười nhạo, khinh miệt anh ở nơi anh không biết. Anh hiểu, anh đều hiểu.

Nhưng có cách nào đâu?

Đôi lúc anh tự hỏi, sao phải để mình đau khổ thế này?

Thật sự thích cô đến vậy sao?

Cho đến hôm nay gặp lại, khi cô nhìn anh, khi cô cười với anh.

Dù chỉ một ánh mắt, anh cũng nguyện vì cô làm bất cứ điều gì.

Đúng vậy, giờ anh thật hèn mọn.

Nhưng nếu đây là điều Cố Trà muốn, nếu nó khiến cô vui, anh nguyện ý.

Bàn tay cô rút về, Cố Trà vẫn lạnh nhạt. Cô chẳng khác hai năm trước, dù thường cười, ánh mắt luôn lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

Trì Đàm nói, sự dịu dàng, yêu thương của anh không thể khiến cô động lòng. Nếu cô dễ cảm động, cô đã không phải Cố Trà . “Tỉnh lại đi, lần này tôi về không phải để yêu đương với anh.”

Trước khi đi, cô lạnh lùng liếc anh.

Trì Đàm luôn giữ khoảng cách không xa không gần theo sau.

“Đừng theo tôi.” Cố Trà không ngoảnh lại, lạnh nhạt nói.

Trì Đàm nhìn bóng lưng cô, giọng khàn nhẹ: “Anh đưa em về.”

Cô gái nhỏ dường như thực sự rất ghét anh. Đôi giày cao gót mười phân vẫn bước nhanh. Trì Đàm cũng tăng tốc.

Cô lập tức nhíu mày: “Trì Đàm, anh định theo tôi đến bao giờ?”

Giọng anh dịu dàng : “Đừng sợ, anh chỉ muốn đưa em về nhà.”

“Ai sợ!” Cô quay lại, trừng anh.

Trì Đàm khựng lại, ánh mắt dịu đi.

Anh dường như luôn nhận ra những điểm đáng yêu của Cố Trà, như cách cô trẻ con đá chăn sau khi bị hôn, ánh mắt thoáng ngây ra khi được tỏ tình, hay sự không tự nhiên khi được một người đàn ông bảo vệ.

Cô lớn lên thế nào?

Có ai từng thực sự quan tâm cô không?

Nếu cô tháo bỏ mọi lớp ngụy trang, cô sẽ như thế nào?

Trì Đàm bước nhanh hơn. Đồng thời, Cố Trà cũng đi nhanh hơn, thậm chí bắt đầu chạy chậm.

Ý định thoát khỏi anh của cô gái nhỏ quá rõ ràng.

Anh đuổi theo, nhanh chóng bế cô lên.

Cố Trà ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt hạnh tròn xoe: “Thả tôi xuống.”

“Em biết tại sao đàn ông thích phụ nữ mang giày cao gót không?”

Cố Trà chẳng chút hứng thú.

Anh cúi đầu nhìn cô, đồng tử đen nhánh in bóng cô: “Vì như thế, đàn ông sẽ muốn che chở cho cô ấy.”

Cố Trà liếc anh, ánh mắt chạm vào mắt anh. Hai người đối diện vài giây, cô bình tĩnh dời tầm mắt.

Giọng trầm thấp của Trì Đàm vang lên: “Em còn nhỏ, giày cao gót nên mang ít thôi. Buổi tối đừng chạy, ngã sẽ đau lắm. Anh bế em về.”

Cố Trà lười giãy giụa, nhắm mắt, thờ ơ nói: “Anh quên rồi à, tôi không phải 18 tuổi. Tôi đã 20.”

Trì Đàm ôm cô, chậm rãi đi về chỗ đậu xe: “Trước mặt anh, em mãi là cô gái nhỏ.”

Lời này đầy sủng ái và yêu thương.

Cố Trà nhướn mày, không đáp.

Trì Đàm đưa cô về nhà. Cố Trà bước xuống xe trước, không để ý người đàn ông theo sau, mở cửa vào nhà.

Khi cửa đóng lại, Trì Đàm bị chặn ngoài, nhận một bát canh bế môn lạnh lùng.

Anh ngẩng đầu quan sát xung quanh. Khu biệt thự có không khí và môi trường khá tốt, nhưng anh vẫn thấy ủy khuất cho Cố Trà . Trong lòng tính toán làm sao để dỗ cô về trang viên của mình.

Nhưng nghĩ đến trang viên của anh, Trì Đàm lại nhíu mày. Anh nhớ cô rất ghét nơi đó.

Anh nghĩ nhiều, lặp đi lặp lại lên kế hoạch cho tương lai hai người. Cả đêm không rời đi, không lên xe, cứ đứng trước cửa nhà cô, thỉnh thoảng hút một điếu thuốc, lòng mong ngóng cô sẽ mở cửa, để anh nhìn thấy cô.

Nhưng đợi cả đêm, Cố Trà chẳng thèm để ý.

Khoảng 8 giờ sáng, trong nhà có chút động tĩnh.

Khoảnh khắc cô mở cửa, Trì Đàm vội giấu điếu thuốc ra sau lưng, sợ mùi khói làm phiền cô. Anh dùng tay dập tắt tàn thuốc, bị bỏng nhưng vẫn cười dịu dàng.

Khi ánh mắt chạm đến trang phục của Cố Trà, trái tim anh vốn tĩnh lặng cả đêm bỗng bùng cháy.

Thiếu nữ mặc váy ngắn hồng nhạt đơn giản, khoác một chiếc áo khoác dài mỏng cùng màu, đôi chân trắng nõn lộ ra đầy quyến rũ. Cô lười biếng dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt không trang điểm vẫn yêu kiều, mê hoặc tự nhiên. Cô khoanh tay, lười nhác hỏi: “Sao thế, Trì tiên sinh đứng đây cả đêm à?”

Trì Đàm vẫn mỉm cười, ánh mắt lưu luyến nhìn cô.

Không chú ý, đầu anh va vào cửa. Lúc này anh mới tỉnh táo đôi chút, trước khi đi còn nhớ đóng cửa giúp cô, kiểm tra cửa sổ, xác định không có gì nguy hiểm mới yên tâm rời đi.

Trì Đàm gọi điện cho anh em trong đội Satan. Vốn dĩ mấy người nghĩ là chuyện gì to tát, ai ngờ chỉ là nhờ mua đồ ăn cho đại tiểu thư Cố gia. Họ không nhịn được cảm thán, lão đại đúng là thay đổi hoàn toàn!

Khoan đã?

Cố tiểu thư không chết? Đã trở lại?

Trời ơi, tin tức chấn động!

Chẳng bao lâu, mọi người đều biết Cố Trà thật sự đã trở lại. Tự nhiên, họ mừng rỡ khôn xiết, cảm thán cuối cùng cũng yên bình để sống.