Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 54



Nhớ đến lời dặn của lão đại, đám người vội vã phóng xe máy lao đi.

Do địa điểm khá xa, cả nhóm chia thành ba, tám người, phải trở về trong vòng một giờ, nhiệm vụ quả thực gian nan.

Họ tăng tốc hết mức, mang đồ ăn về giao cho lão đại.

Các anh em ngồi trên xe máy, nhìn bóng dáng tung tăng của Trì Đàm, lắc đầu đầy thâm ý.

“Ngược thê một lần thì sảng khoái, truy thê lại thành bãi tha ma.”

“Cố tiểu thư đâu phải bãi tha ma, rõ là lò thiêu xác!”

Hứa Tiêu chép miệng, khó giấu hưng phấn: “Không biết sao thấy lão đại bị Cố đại tiểu thư tra tấn thê thảm mà vẫn cam tâm tình nguyện, tôi lại thấy sảng khoái.

Tôi đúng là có tội.”

Tề Hành vỗ vai cô : “Không chỉ mình cô sảng khoái, cả đám anh em đều vậy.”

Hiếm khi thấy Trì Đàm chịu khổ, mọi người đều vui vẻ hả hê, đồng thời mong chờ những ngày tới, tò mò Cố đại tiểu thư sẽ tra tấn lão đại thế nào, và lão đại sẽ vì Cố Trà mà cúi đầu đến mức độ nào.

Khi Trì Đàm mang đồ ăn về, cổng biệt thự đóng chặt.

Cô gái nhỏ rõ ràng cố ý làm khó anh.

Sợ cô đói, anh trèo tường vào, còn cẩn thận bảo vệ đồ ăn.

Vào phòng ngủ, nào còn bóng dáng Cố Trà. Trì Đàm lục tung biệt thự, vẫn không thấy cô.

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Nham gọi đến. Trì Đàm đang bực bội, bắt máy nhưng không lên tiếng.

Đầu bên kia vang lên giọng trêu chọc của Chu Nham: “Vừa nãy Tinh Nghi gọi Cố tiểu thư qua ăn sáng, cô ấy nhắc có một tên ngốc làm hỏng tâm trạng của cô ấy. Tôi nghĩ, tên ngốc đó chắc không phải anh đâu nhỉ?”

Trì Đàm thong dong rút một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, cười lạnh lười biếng: “Ngốc hơn nữa có ngốc bằng anh không? Đuổi theo Yến đại tiểu thư gần mười năm, vậy mà vẫn không dám tỏ tình. Nói xem, ai ngốc hơn?”

Chu Nham cười không nổi.

Trì Đàm đặt đồ ăn vào bếp, mở tủ lạnh xem, bên trong trống rỗng. Anh nhíu mày, cầm điện thoại nhàn nhạt nói: “Gặp mặt đi, có chuyện cần nói.”

Tại sao Cố Trà lại liên kết với Chu Nham, còn thành em gái của hắn, anh cần làm rõ.

Chu Nham: “Tôi không rảnh. Tôi giờ là người có em gái , khác với anh.”

Trì Đàm cắn điếu thuốc, nghiến răng phun ra mấy chữ: “Cái em gái giả của anh sớm muộn gì cũng là nữ nhân của tôi.”

“Vậy sao?” Chu Nham cười, phần lớn là vui vẻ hả hê: “ Em gái tôi trước khi đi còn nói, cô ấy không hứng thú với kẻ ngốc.”

Hai người đàn ông đồng thời cúp máy. Trì Đàm đá mạnh xuống đất, còn Chu Nham lạnh lùng ném điện thoại lên bàn.

Chuyện tình cảm, ai dính vào người đó thảm.

Cao lãnh tổng tài thì đã sao, trước mặt tức phụ, ai mà chẳng phải túng.

Hầu gái đến báo với Chu Nham: “Tiên sinh, Yến tiểu thư đang tìm ngài.”

Gương mặt Chu Nham vừa nãy còn đầy khói mù lập tức trở nên dịu dàng, vội vàng đứng dậy đi tìm cô ấy.

====

Trợ lý nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn, một lời khó nói hết.

Ai, ai mà chẳng là thê nô chứ?

Đàn ông cần gì làm khó nhau…

Cố Trà đứng ngoài Cố gia một lúc.

Bảo vệ gác cổng liếc nhìn nhau, rồi hướng về phía cô.

Cô gái đeo kính râm đen to bản, môi son đỏ, làn da trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh nắng. Cô chậm rãi bước tới, dừng trước mặt bảo vệ, thần sắc bình tĩnh: “Làm phiền, tránh ra.”

“Vị tiểu thư này, cô có việc gì?”

“Vị tiểu thư này?” Cô khẽ cười, tháo kính râm, ngước mắt liếc họ. Bảo vệ ngẩn ra: “Đại, đại tiểu thư?”

Nhưng đại tiểu thư chẳng phải đang ở trong nhà sao?

Sao lại có thêm một người?

Cố Trà đẩy họ ra, kính râm cầm trên tay, thong dong bước vào cổng lớn.

Sự xuất hiện của cô khiến không ít người sững sờ tại chỗ. Người ra đón theo tiếng gió là Cố Lệnh và cô gái đóng thế cô.

Cố Trà đứng dưới bậc thang, khẽ nâng cằm nhìn hai người đối diện: “Lâu rồi không gặp, anh trai.”

Cố Lệnh nhíu mày: “Ai là anh trai cô? Em gái tôi đang đứng ở bên tôi!”

Anh kéo cô gái đóng thế, bảo vệ sau lưng. Cô ta đắc ý cong môi.

Cố Trà khẽ lắc đầu, có chút tiếc nuối: “ Tôi tưởng anh thật sự xem tôi là em gái thật sự đối tốt với tôi, nên tôi cũng tốtđối với anh.”

Cô xách váy, bước lên bậc thang cao, tiến về phía hai người.

Cố Lệnh nheo mắt, lập tức ra lệnh: “Chặn cô ta lại!”

Bảo vệ  từ tứ phía xông lên, vây quanh Cố Trà .

Cô thong dong vén váy, rút khẩu súng ngắn buộc ở đùi phải, lười biếng dựa vào lan can.

“Huynh muội chúng ta đi đến bước này, tôi chưa từng nghĩ tới.”

Cô liếc nhìn sắc mặt Cố Lệnh dần tối sầm, nhếch môi cười, nhẹ giọng hỏi: “Sao, nhẫn nhục chịu đựng mười mấy năm không dễ dàng, đúng không?”

Người đứng sau Doãn Ôn Nguyệt, kẻ muốn giết lão gia để vu oan cho cô, kẻ phái xe đuổi giết cô, tất cả đều là người đàn ông trước mặt. Cố Lệnh, anh trai cô.

Cô từng lần lượt hạ cảnh giác, bắt đầu chấp nhận anh, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người để dựa vào. Nhưng

Cố Lệnh đã giáng cho cô một đòn chí mạng.

“Anh trai.” Cố Trà dịu dàng gọi, nhưng ánh mắt lạnh đến không chút cảm xúc.

Cố Lệnh nhíu mày, quay đầu không nhìn cô: “Đừng gọi tôi!”

Cố Trà chậm rãi giơ súng, xuyên qua khe hở giữa đám bảo vệ vây quanh, chĩa thẳng vào trán Cố Lệnh.

Cô từng bước tiến lên bậc thang, đám bảo vệ từng bước lùi lại. Dù sao, nắm đấm khó địch đạn, bảo tiêu dù lợi hại cũng không sánh được với súng. Đối mặt vũ khí trong tay Cố Trà, họ tự nhiên sợ hãi.

“Đây là lần cuối tôi gọi anh là anh trai. Hôm nay tôi đến mục đích rất đơn giản: giao ông nội, Cố Sâm, và người của tôi ra đây. Tôi có thể tha cho anh một mạng, sau này công bằng cạnh tranh.”

“Cô nói với tôi về cạnh tranh công bằng? Thế thân của cô sắp tiếp quản sản nghiệp Cố gia, còn tôi đã ngồi lên vị trí gia chủ. Cố Trà, dù cô là người thừa kế thì sao? Cô thua rồi! Hoàn toàn thua!”

Mười mấy năm giả ngu, thực tế dã tâm của anh ta ngút trời. Trong thời gian ngắn, anh ta khống chế Cố gia. Kế hoạch này đã được bố trí nhiều năm, lừa gạt mọi người, kể cả Cố Trà , giành được lòng tin của cô.

Anh ta nhân lúc cô rời Khang Dụ Thành, bỏ số tiền lớn để Doãn Ôn Nguyệt chỉnh dung giống hệt cô, huấn luyện cô ta hành xử y như Cố Trà . Giờ đây, mọi cái thứ đều đáng giá. Anh ta khống chế được những kẻ chống đối, sắp có được thứ mình muốn.

Gương mặt tuấn tú của Cố Lệnh giờ đây chẳng còn chút ngay thẳng, đơn thuần ngày thường, chỉ còn sự ngông cuồng và mỉa mai của kẻ âm mưu thành công.

Cười khẩy, vai trái Cố Lệnh bất ngờ trúng đạn, đau đến mức quỳ sụp xuống đất.

Đạn từ đâu bắn tới?

Không hề có chút âm thanh.

Nhìn ra sau , Trì Đàm đứng trên một chiếc xe bọc thép, dẫn theo đám người khí thế ngút trời.

Người đàn ông cầm khẩu súng giảm thanh, xì gà ngậm trên môi, phả khói, nhảy xuống xe bước tới chỗ Cố Trà .

Anh đứng sau cô , quan sát thấy cô không bị thương, không chịu ủy khuất. Anh thấp giọng hỏi: “Sao không đợi anh?”

Cố Trà không thèm để ý. Nhìn Cố Lệnh: “Giao người ra.”

“Nếu tôi không giao thì sao?”

Cố Trà lúc này mới liếc Trì Đàm: “Đi, giết hắn ta.”

Đám anh em Satan ở phía dưới xem kịch, nghe Cố đại tiểu thư ra lệnh như nữ vương, tưởng lão đại sẽ không vui. Ai ngờ anh nhếch môi cười, đặc biệt nghe lời: “Được.”

Đám bảo vệ chắn phía trước quá nhiều, Trì Đàm không có chỗ đặt chân, dứt khoát tung một cước, đá ngã mấy tên.

Lão đại cầm súng, lười biếng chẳng kém Cố Trà, như đi chợ mua rau, bước đến trước mặt Cố Lệnh, chĩa súng vào đầu anh ta, nhìn Cố Trà chờ cô ra lệnh.

Thiếu nữ chẳng thèm liếc anh, lạnh lùng nhìn Cố Lệnh: “Tôi cho anh ba giây để suy nghĩ.”

“Tôi không tin cô dám giết tôi!”

Cố Trà cười khẽ: “  Là anh em bao năm, anh hẳn là hiểu tính tôi. Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không dám làm, chỉ có chuyện tôi có muốn làm hay không thôi.”

Cố Lệnh hừ lạnh, không để tâm.