“Ba.”
“Hai.”
Trước khi cô nói “Một”, Cố Lệnh gấp gáp cướp lời: “Tôi thả người!”
Cố Trà hài lòng cong môi. Trì Đàm hừ lạnh, đá một cước vào vai Cố Lệnh, khiến anh ta ngã quỵ hoàn toàn.
Chẳng bao lâu, đám vệ sĩ đưa lão gia Cố Thương, Cố Sâm, Văn Cảnh và Louis ra.
Cố Sâm và Văn Cảnh bị thương, sắc mặt tái nhợt, còn đang hôn mê. Louis gầy đi nhiều. Lão gia thì sức khỏe suy yếu, ngồi trên xe lăn, thở hổn hển. Thấy Cố Trà , ông thở dồn dập hơn, ho sặc sụa vì lo lắng.
Cô vội vàng vuốt lưng giúp ông thở, quỳ trước mặt, dịu dàng cười: “Ông nội, cháu đã về rồi đây .”
Lão gia nhìn cô hồi lâu, hừ một tiếng, không để ý.
Trì Đàm ra lệnh cho người đưa lão gia lên xe.
Anh liếc khẩu súng trong tay Cố Trà : “Con gái chơi vũ khí gì, đừng để bị thương. Đưa anh.”
Trì Đàm đưa tay lấy, nhưng cô né tránh, lùi một bước, chĩa súng vào anh: “Giơ tay lên.”
Anh ngoan ngoãn giơ tay, thì thầm: “Đừng nghịch, lỡ cướp cò, em bị thương thì sao?”
Cố Trà đá vào đầu gối anh. Trì Đàm không đau, không nhúc nhích, còn nhếch môi cười nhạt.
“Trì Đàm, anh còn nhớ viên đạn anh bắn tôi không?”
Anh cười không nổi, sắc mặt tái nhợt, lập tức nghiêm túc, tiến lên đặt ngực mình trước nòng súng: “Bắn đi, anh cam tâm tình nguyện để em bắn.”
Đám Satan thốt lên “mẹ nó”. Không phải chứ, để theo đuổi vợ mà phải đánh đổi cả mạng?
Thấy lão đại quyết tâm chịu chết, ai nấy đều toát mồ hôi thay.
Cố Trà chậm rãi bóp cò, Trì Đàm không chút hoảng loạn, không né tránh, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Khoảnh khắc ấy, anh thực sự nghĩ, nếu chết trong tay cô, cũng đáng.
Nhưng Cố Trà bỗng nâng súng, nhắm vào mặt anh.
Cò súng được bóp, một dòng nước phun ra từ nòng súng, tạt thẳng vào mặt Trì Đàm.
Mọi người: “…”
Súng nước???
Ai ngờ được đại tiểu thư cầm súng nước mà xông vào hang cọp?
Thật sự là mẹ nó!
Cô gái đứng trước mặt Trì Đàm, lạnh lùng cầm súng bắn nước vào anh.
Dùng hết nước, cô ném súng vào người Trì Đàm: “Chẳng vui chút nào.”
Cô xoay người rời đi, không chút lưu luyến, chẳng quan tâm gã nào đó bị nước xịt ướt nhẹp.
Trì Đàm sững sờ hai giây, ôm khẩu súng bắn nước cô để lại, đuổi theo, chẳng màng tóc và nửa người ướt sũng, dịu giọng hỏi: “Trà Trà còn muốn chơi gì, anh bồi em chơi cho đủ, được không?”
Cố Trà liếc anh cười khẩy, nheo mắt: “Nhưng tôi không muốn chơi.”
Cô lạnh lùng lên xe, nói chuyện với lão gia , không để ý anh nữa.
Đưa cô về biệt thự, Trì Đàm lại ăn bơ.
Cố Trà vào bếp, phát hiện bữa sáng Trì Đàm mua vẫn để trên bàn, chưa động tới.
Tủ lạnh đầy đồ ăn.
Trên đó dán một tờ giấy màu hồng nhạt, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ: Bảo bối, nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.
Cố Trà cười lạnh: “Ai là bảo bối của anh.”
Nhưng đồ trong tủ lạnh đều là món cô thích. Cô ngẩn ra vài giây, xách một túi đồ ra ngoài.
Trì Đàm không nỡ rời đi, vẫn đứng trước cửa.
Khi tiếng mở cửa vang lên, anh lập tức cười, ngẩng đầu.
Cố Trà nhét túi đồ vào lòng anh, trước khi đóng cửa, lạnh lùng nói: “Đổ rác dùm tôi nhé .”
Gần như tất cả người nhà họ Cố đều đã được sắp xếp ở biệt thự tạm thời của Cố Trà .
Cụ Cố trước đây bị Cố Lệnh giam lỏng, sức khỏe đã yếu đi nhiều. Cố Trà mời bác sĩ đến kiểm tra, luôn túc trực bên cạnh.
Khi Cố Thương tỉnh lại, cô gái nhỏ đang nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho ông. Ông nắm lấy tay cô, đôi mắt già nua lặng lẽ nhìn cô thật lâu.
Cố Trà mỉm cười rạng rỡ: “Ông nội đói bụng à? Cháu bảo Louis làm chút đồ ăn cho ông nhé.”
Ông chậm rãi lắc đầu, ngón tay khẽ vỗ lên mu bàn tay cô, nhìn cô hỏi: “Trên đường trở về không tiện, ông vẫn chưa hỏi cháu hai năm nay sống thế nào.”
Đứa cháu gái này ông hiểu rõ, trong xương cốt vừa kiêu ngạo vừa tự cao, từ nhỏ được nuôi dưỡng như công chúa, mất tích hai năm không còn sự che chở của nhà họ Cố, chẳng biết có sống tốt hay không.
Có lẽ vì trải qua một lần sinh ly tử biệt, khoảng cách giữa hai người đã tan biến phần nào. Nhưng Cố Trà không phải kiểu trẻ con bị ủy khuất liền chạy đến lòng ông bà mà than vãn.
Cô chỉ nhàn nhạt nói: “Lúc đầu đúng là suýt mất mạng, nhưng may nhờ có Chu Nham và Yến Tinh Nghi cứu cháu. Sau đó cháu ở lại Anh quốc, sống ẩn danh để tìm tấm bản đồ kho báu thứ hai.”
Cô nắm lại tay ông, đôi mắt hạnh nhân khẽ cong, cười nói: “Ông nội, cháu tìm được tấm bản đồ kho báu thứ hai rồi! Nó không nằm trong đôi khuyên tai hồng ngọc, mà ở trong một bức tranh. Cháu cũng tình cờ phát hiện ra. Khi tìm được ba tấm bản đồ còn lại, nhà họ Cố chúng ta sẽ không ai lay chuyển nổi!”
Nhìn Cố Trà như vậy, Cố Thương bỗng thấy hối hận.
Hối hận vì đã để cô tiếp xúc với những chuyện này.
Ông vốn muốn bồi dưỡng cô thành đứa trẻ xuất sắc nhất, nhưng bao năm qua hình như ông chưa từng hỏi đứa trẻ này có thực sự thích cuộc sống như thế hay không.
“Trà Trà…” Ông muốn nói gì đó nhưng ngừng lại, thở dài, không hỏi về bản đồ kho báu mà hỏi: “Chuyện xảy ra ở Anh quốc, là do cháu tự sắp đặt, đúng không?”