Cố Trà trò chuyện với cụ đến nửa đêm. Sau khi trở về phòng không lâu, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Nghe tiếng động, hình như là Cố Sâm và Văn Cảnh.
Cô mở cửa, lập tức bị một lực kéo mạnh vào lồng ng.ực.
“Con nhóc ngốc này, còn biết đường về à!”
Cố Trà dịu dàng nói: “Anh, lâu rồi không gặp.”
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Sâm: “Anh đừng khóc nhé, em không biết dỗ đâu.”
“Nói bậy gì chứ, đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc!”
Dù nói vậy, nhưng cả Cố Sâm và Văn Cảnh đều đỏ hoe mắt.
Cố Trà vỗ vai Văn Cảnh: “ Tôi về rồi, Văn Cảnh.”
“Tiểu thư mấy năm nay sống thế nào, không sao chứ?”
Anh ta vẫn như trước đây, đứng cách một khoảng không xa không gần, kiềm chế ý muốn tiến lại gần.
Cố Trà cũng như thường lệ, nhẹ nhàng đáp: “Không sao, tôi vẫn tốt.”
Hai người đến đúng lúc, Cố Trà đang muốn tìm hiểu thêm về chuyện của Cố Lệnh. Sau khi ôn chuyện đôi chút, cô liền đi thẳng vào việc chính.
Nhắc đến chuyện này, Cố Sâm đầy vẻ hổ thẹn: “Trước khi em rời Khang Dụ Thành, em còn dặn anh phải cẩn thận với Cố Lệnh, lúc đó anh chẳng hiểu ý em là gì. Haiz, trách anh bất cẩn.”
Trước khi Cố Trà rời Khang Dụ Thành, lời cuối cùng cô nói với Cố Sâm là bảo anh đề phòng Cố Lệnh. Nhưng khi đó, Cố Lệnh vẫn chỉ là kẻ cả ngày rượu chè, gái gú, ăn chơi trác táng, che giấu quá thâm sâu, Cố Sâm căn bản không xem anh ta ra gì.
Cố Trà lắc đầu: “Hai người là anh em ruột. Anh không thể lúc nào cũng đề phòng anh ta, em hiểu mà. Chỉ là em không ngờ, anh Cả lại trở thành bộ dạng như bây giờ.”
“Đừng gọi nó là anh!” Cố Sâm bị Cố Lệnh hành hạ, trên mặt vẫn còn vết thương. Khí chất phong độ ngày nào đã hao mòn không ít, lời nói mang vài phần sát khí hiếm thấy: “ Nó không xứng làm anh của em! Thằng đó lợi dụng kẻ thế thân để lấy lòng tin của mọi người, chuốc thuốc giam lỏng hết mọi người. Nó là một kẻ đại nghịch bất đạo, chẳng đáng làm người!”
Cố Trà khẽ cúi mắt: “Kẻ thế thân đó là Doãn Ôn Nguyệt, đúng không?”
Cố Sâm gật đầu, lén quan sát sắc mặt Cố Trà . Cô gái nhỏ lặng lẽ cúi mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Anh ngượng ngùng mở lời: “Doãn Ôn Nguyệt là do Cố Lệnh giới thiệu cho anh. Cô ta có chút nhan sắc, anh và cô ta từng có vài đêm…”
Cố Trà thầm nhướng mày, không để lộ cảm xúc.
Cố Sâm cúi đầu càng thấp: “Cố Lệnh nói bảo cô ta giúp đỡ em, anh lúc đó chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền đồng ý. Giờ nghĩ lại, không biết Cố Lệnh bắt đầu tính kế từ lúc nào.”
Đúng vậy, không biết anh ta bắt đầu tính toán từ khi nào…
Từ Thụy Sĩ sao?
Không, có lẽ còn sớm hơn…
“Nhị thúc và nhị thẩm đâu?” Cố Trà nhẹ giọng hỏi.
Cố Sâm đáp: “Họ đang ở nước ở nước ngoài, chưa biết trong nước xảy ra chuyện gì.”
“Không biết sao?” Cố Trà nheo mắt: “Dù ở nước ngoài, cũng không thể không để ý chuyện trong nhà. Chỉ có hai khả năng: một là Cố Lệnh đã giam lỏng nhị thúc và nhị thẩm, hai là nhị thúc và nhị thẩm đứng về phía Cố Lệnh.”
“Không thể nào, ba mẹ anh tuyệt đối không ủng hộ Cố Lệnh!”
“Anh chắc chứ?” Cố Trà nhẹ giọng hỏi lại:
“Cố Lệnh trước đây giả vờ hiền lành như thế, nhưng chẳng phải chính anh ta đã đẩy anh em mình vào đường cùng sao?”
Cố Sâm không nói nên lời.
Văn Cảnh đúng lúc hỏi: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì?”
“Tìm cách liên lạc với nhị thúc và nhị thẩm. Nếu họ bị giam lỏng, nghĩ cách cứu ra.”
“Đúng vậy.”
Cố Trà nhớ tới nhà tam thúc: “Tam thúc và gia đình họ đâu?”
Cố Sâm cười lạnh: “Cả nhà họ từ lâu đã nghe lời Cố Lệnh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Giờ Cố Lệnh đang định sắp xếp cho Cố Hân kết hôn thương mại, để kéo thêm một gia tộc về phe mình.”
Cố Trà gật đầu, không nói thêm.
Đêm muộn, Cố Sâm và Văn Cảnh trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Trà ngồi một mình trong phòng suy nghĩ. Louis sắc mặt khó coi gõ cửa: “Tiểu thư, ngài Trì đến.”