Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 58



Trì Đàm sợ làm cô giận, không dám vào phòng.

Có lẽ cô sẽ không ra gặp anh, không sao anh sẵn lòng đợi.

Đêm tối đen, trên trời treo một vầng trăng tròn.

Gió đêm hè nhẹ nhàng, mùi rượu trên người anh bị thổi tan. Khi Cố Trà mở cửa bước ra, thứ đầu tiên cô ngửi thấy là mùi cồn nồng nặc.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tóc hơi rối, cúi đầu, áo khoác vắt trên cánh tay, lười nhác dựa vào tường.

Nghe tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng lên, nhìn cô.

Đôi mắt sâu thẳm đầy tơ máu, dưới mắt có quầng thâm, làn da tái nhợt, gương mặt anh tuấn mang chút chật vật hiếm thấy.

Anh đứng thẳng, bước tới gần cô.

Cố Trà cực kỳ bình tĩnh, để mặc anh đứng trước mặt mình.

“ Anh biết rồi.” Giọng anh khàn khàn.

Cố Trà mỉm cười hỏi: “Vậy thì sao? Đến tìm tôi tính sổ?”

Trì Đàm vội lắc đầu.

Anh làm sao nỡ, anh không trách cô chút nào.

Tất cả là do anh tự chuốc lấy. Nếu không phải anh đẩy cô vào đường cùng, cô đã không nghĩ ra cách như vậy để thoát khỏi anh. Nếu anh đối xử tốt với cô hơn, dịu dàng hơn, cưng chiều hơn, cô đã không làm bất cứ điều gì tổn thương chính mình.

Nói cho cùng, chính anh đã hại cô.

“Xin lỗi.” Anh giơ tay, chạm vào mái tóc mềm mại của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve, dịu dàng mà xót xa: “Trà Trà, thật sự xin lỗi.”

“ Anh đương nhiên phải xin lỗi tôi. Trì Đàm, anh xứng đáng chịu đau khổ, xứng đáng bị tôi tra tấn.” Giọng cô bình tĩnh, chẳng màng lời mình nói sắc bén đến đâu, thậm chí cô còn mỉm cười.

Trì Đàm cứng đờ gật đầu, cúi người, hai tay nâng mặt cô: “Nói anh nghe, còn đau không?”

Cố Trà sững sờ, cô hiểu anh hỏi gì.

Cô gái nhỏ không đáp, lạnh lùng nhìn anh .

Trì Đàm hơi gấp, giọng khàn khàn: “Còn đau không?”

Tay anh nhẹ nhàng chạm vào nơi cô từng bị thương: “Anh xem một chút được không? Chỉ xem một chút thôi.”

Cố Trà không ngăn cản.

Ngón tay Trì Đàm run rẩy, chậm rãi cởi cúc áo cô.

Trước mắt là làn da trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo, và vết sẹo đã đóng vảy ở ngực.

Vết thương gần sát trái tim, việc cô còn sống chắc hẳn đã trải qua rất nhiều đau đớn.

Khi cô đau đến ngất đi, khi cô nằm trên bàn mổ, khi cô dưỡng bệnh trên giường, khi cô lang bạt không thể về Khang Dụ Thành… Anh không biết gì, thậm chí chẳng làm được gì cho cô.

Trì Đàm nhắm mắt, ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ cô, dường như có thứ gì đó ướt át rơi trên da cô.

Cố Trà nhướng mày.

Cô chỉ thuận miệng nhắc một câu với Yến Tinh Nghi, không ngờ Chu Nham lại thực hiện chuyện này chu đáo đến thế. Quả nhiên, nhờ Yến Tinh Nghi làm việc dễ hơn nhờ Chu Nham nhiều.

Không sai, việc Chu Nham tự ý nói sự thật cho Trì Đàm hoàn toàn là kế hoạch của Cố Trà .

Với tình cảm hiện tại của Trì Đàm dành cho cô, nếu biết cô vì thoát khỏi anh mà không tiếc đánh cược mạng sống, dốc sức đặt mình dưới họng súng của anh, có lẽ anh sẽ càng tự trách, càng đau khổ.

Dù có rơi vào bẫy của cô thì sao?

Anh chắc chắn sẽ nghĩ, nếu không phải anh gây ra chuyện, cô tuyệt đối không làm vậy.

Nhìn xem, hiệu quả quả nhiên rất tốt.

Cố Trà cười lạnh, mạnh mẽ đẩy Trì Đàm ra, thong thả cài lại áo: “Rất đau khổ đúng không? Tôi nhớ rõ ràng, ngài Trì từng nói chỉ coi trọng giá trị của tôi, giờ lại khóc lóc cái gì?”

Cô ngước mắt nhìn anh: “Sao? Giờ mới biết chữ ‘hối hận’ viết thế nào à?”