Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 59



Trì Đàm thực sự hối hận, hối hận đến mức không thể tự thoát ra được.

Nhưng ánh mắt Cố Trà quá bình thản, anh không tìm thấy chút dấu vết cô để tâm đến mình. Sự lạnh lùng ấy mới là đòn chí mạng, như những mũi kim vô hình đâm vào từng tấc da thịt, kéo theo trái tim cùng đau đớn.

Cổ họng anh dâng lên vị chua xót, khiến khóe mắt dần đỏ hoe. Người đàn ông cúi đầu, lòng bàn tay xoa xoa khóe mắt, giọng khàn khàn cất lên: “Anh sai rồi, tất cả là do anh sai. Nếu như…”

Nếu anh biết có ngày mình yêu cô đến thế, anh tuyệt

đối không làm bất cứ điều gì tổn thương cô.

Nhưng trên đời này làm gì có “nếu như”.

Giọng anh mang theo chút nghẹn ngào, trong đêm nghe càng thêm xót xa: “Trà Trà, có thể cho anh một cơ hội không? Lần này, anh nhất định sẽ làm thật tốt, anh sẽ che chở cho em.”

Khu biệt thự yên tĩnh, đèn đường sáng từng ngọn, đôi mắt đen láy của anh ánh lên tia sáng nhỏ bé.

Trì Đàm mong chờ nhìn cô, hạ thấp bản thân, thấp đến tận bụi bặm.

Cố Trà khẽ cười, nhẹ nhàng nhướng mày: “Nếu tôi không cho thì sao?”

Không khí lặng đi một khoảnh khắc.

Ánh sáng trong mắt Trì Đàm dần tắt, thân hình cao lớn dường như khẽ lảo đảo.

Anh nói: “Không sao.”

Giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Anh sẽ đến gần em,anh  sẽ yêu em .”

“Dù tôi không cho anh  cơ hội?” Cô hỏi lại.

Anh lặng lẽ gật đầu, nhìn cô nói: “Dù em có cho anh cơ hội hay không, anh cũng sẽ không từ bỏ .”

Cố Trà  lặng lẽ lắng nghe, không đáp.

Gió thổi qua, lá cây xào xạc, những bông hoa dưới chân cô khẽ lay động. Trời hơi lạnh.

Trì Đàm cầm áo khoác trên tay, cúi người khoác lên cho cô: “Vào nhà đi, sắp mưa rồi.”

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, luyến lưu không muốn rời. Cố Trà kéo áo xuống, ném lại cho anh: “Không cần ngài Trì quan tâm, ngài say khướt thế này rồi.”

Lúc xoay người, cô đột nhiên dừng lại, cau mày không vui: “Say thì đừng lái xe.”

Cô không muốn vì Trì Đàm gây tai nạn xe mà bị liên lụy, lại phải đến Cục Cảnh Sát lần nữa.

Ném lại một câu , cô bước vào nhà.

Trì Đàm ôm áo khoác, ngơ ngác đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay, như muốn xác nhận điều gì.

Một lúc sau, anh bỗng cong môi cười ngây ngô: “Cô ấy… là đang quan tâm mình sao?”

Dường như mọi uất ức đều vì câu nói của Cố Trà mà tan biến không ít.

Ở góc khuất, mấy anh em đang lén quan sát đồng loạt sững sờ.

“Tao không nhìn nhầm chứ, lão đại đang ôm cái áo mà cười ngốc à?”

“Ừ, mày không nhìn nhầm đâu.”

“Trời ơi, mù cặp mắt hợp kim titan của tao rồi!”

Hứa Tiêu cầm que kẹo, tiến tới: “Tôi nói hai người các ngươi, nếu lão đại biết hai người lén theo dõi, cẩn thận cái mạng nhỏ ,khó giữ đấy!”

Tề Hành và Trương Sinh liếc nhau, khinh bỉ hừ lạnh.

“Bọn tôi sẽ để lão đại phát hiện sao?”

“Đương nhiên là không!” Trương Sinh đập tay với Tề Hành.

Bọn họ chỉ tò mò, muốn xem lão đại bị đại tiểu thư họ Cố tra tấn thê thảm đến mức nào.

Chuông điện thoại vang lên, Tề Hành chậm rãi lấy điện thoại ra. Khi thấy tên người gọi, vẻ ngông cuồng vừa rồi tan biến ngay tức khắc, vội vàng cầm chặt điện thoại: “Đại ca, có gì dặn dò?”

“Tôi nói mấy người .” Trì Đàm dựa vào tường, áo khoác vắt hờ hững trên vai, một chân gập lên tựa vào tường phía sau, thong dong rút một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.

“Xem náo nhiệt đủ chưa, còn không mau lăn qua đây?”

Vẫn là giọng điệu trầm lạnh, hoàn toàn khác hẳn khi đối mặt với Cố Trà .

Ba người trong xe bị dọa đến lạnh sống lưng. Lão đại từ đầu đã biết bọn họ ở đây!?

Mấy người vội vàng xuống xe chạy tới.

Tề Hành từ xa đã lấy bật lửa ra, chạy đến châm thuốc cho Trì Đàm.

Gió mạnh, ngọn lửa lay động, anh giơ bàn tay khớp xương rõ ràng che lại, híp mắt rít một hơi thuốc.

Trương Sinh thấp thỏm hỏi: “Đại ca, anh biết bọn em theo dõi anh, sao không nói gì?”

Trì Đàm nhìn về phía biệt thự của Cố Trà, nói: “ Vừa rồi mới phát hiện.”

Vừa nãy, men say khiến anh chỉ mải nghĩ đến việc gặp cô, trong đầu toàn là hình bóng cô, đến mức chẳng nhận ra có người theo dõi. Đây là lần đầu tiên Trì Đàm vì một người mà bỏ qua mọi thứ khác. Nếu là trước đây, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Hàng phòng ngự của anh, khi gặp Cố Trà đã hóa thành con số không.

Người đàn ông khẽ búng tàn thuốc, nụ cười không giống tự giễu, mà như vui vẻ.

Hứa Tiêu vội nói: “Lão đại, bọn em chẳng thấy gì cả!”

Tề Hành và Trương Sinh bị cô liếc mắt, cũng gật đầu lia lịa: “Thật ra bọn em vừa đến, thật sự không thấy gì hết!”

Bị người con gái mình thích làm cho tơi tả, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thấy mất mặt! Giờ họ bắt đầu sợ, lão đại sẽ không diệt khẩu chứ?

Trì Đàm lại tỏ ra bình thản, chậm rãi đứng thẳng, nhìn lần cuối cánh cổng biệt thự đóng chặt, xách áo khoác rời đi: “Trước mặt cô ấy, tôi còn tôn nghiêm đâu? Hơn nữa…” Giọng anh trầm thấp, dịu dàng: “Tôi thích cô gái ấy, chẳng thấy có gì mất mặt.”

Ba người vây quanh Trì Đàm, tâng bốc nịnh nọt, rời khỏi biệt thự.