“Theo đuổi ?” Cố Trà cúi mắt liếc nhìn bữa sáng anh đưa đến bên môi, “Ngài Trì rảnh rỗi lắm sao?”
“Không rảnh, nhưng ở bên em rất quan trọng.” Anh nghiêm túc đáp, thấy cô không dao động, liền đặt bữa sáng xuống, lấy chén cháo ra, múc một muỗng nhỏ, nhẹ nhàng thổi nguội, bàn tay thon dài khẽ đỡ dưới cằm cô: “Nếm thử nhé?”
Cố Trà vẫn không động, thong dong nhìn anh.
Đôi mắt cô trong trẻo mà đẹp, khi nhìn người vừa chăm chú vừa dịu dàng, nốt ruồi nơi khóe mắt càng khiến gương mặt thêm phần mê hoặc.
Cô quả nhiên không còn là cô gái nhỏ hai năm trước.
Chỉ một ánh nhìn đơn giản như vậy cũng khiến Trì Đàm khó lòng kiềm chế, trái tim vốn bình lặng bỗng chao đảo, tâm thần khẽ rung.
Anh đặt muỗng xuống, dịu giọng hỏi: “Không thích à?”
Cố Trà không đáp.
Trì Đàm lại nói: “Thích gì? Em nói đi, anh nhất định sẽ làm tốt.”
“…”
“Mua sủi cảo em thích ăn nhé? Hay để anh tự tay làm cho em?”
Cố Trà đeo kính râm lên: “Xuất phát đi, đừng lãng phí thời gian.”
Giọng nói mềm mại nhưng lạnh lùng, như bông mềm giấu kim, bất ngờ đâm một nhát, ai cũng sẽ đau.
Nét mặt lấy lòng của Trì Đàm khẽ cứng lại, thoáng chốc anh cười bất đắc dĩ. Anh đột nhiên nhớ đến câu Cố Trà từng nói.
Cô bảo anh đừng yêu cô.
Nếu không, cô sẽ chẳng chút do dự giẫm đạp lên sự chân thành của anh.
Người đàn ông cẩn thận sắp xếp lại đồ ăn, cầm lấy đầu ngón tay cô. Cố Trà nhíu mày, xuyên qua cặp kính râm đen nhìn anh, như thể đang dò hỏi anh định làm gì.
Trì Đàm kéo tay cô vào trong áo sơ mi, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình. Dưới lòng bàn tay là cơ ngực săn chắc của anh, hơi ấm lan tỏa vào tay cô. Lông mày Cố Trà càng nhíu chặt.
Anh dùng hai tay ôm lấy mu bàn tay trắng nõn của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng khàn khàn: “Trà Trà, anh nguyện ý để em giẫm đạp lên sự chân thành của anh.”
Kể từ khi gặp lại Cố Trà , từ khi nhìn thấy vết thương của cô, Trì Đàm biết mình đã xong.
Anh nguyện ý, cam tâm tình nguyện không chút nguyên tắc, không chút giới hạn mà nuông chiều cô.
Anh muốn đem tất cả sự thương yêu và cưng chiều lẽ ra dành cho cô, bù đắp gấp trăm nghìn lần.
Cố Trà đột nhiên rút tay về: “Buồn nôn.”
Cô nhỏ khẽ nghiêng người, tránh anh.
Trì Đàm giật mình: “Trà Trà giận sao?”
Cô không để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bàn tay giấu trong lòng vẫn còn lưu lại hơi ấm từ ngực anh. Cô gái cau mày, xoa xoa đầu ngón tay, nhắm mắt không muốn nghĩ thêm.
Trì Đàm cẩn thận quan sát sườn mặt cô. Cô gái đột nhiên quay lại: “Ngẩn ra làm gì? Lái xe đi.”
Anh gật đầu: “Được.”
Người đàn ông cúi đầu, khóe môi cong lên nụ cười.
Hóa ra cô gái nhỏ đang thẹn thùng.
Xa cách hai năm, Trì Đàm không biết đã nhớ cô bao nhiêu lần. Những cảnh tượng ngày trước bên nhau bị anh lặp đi lặp lại trong ký ức, anh hiểu Cố Trà nhiều hơn cả cô nghĩ.
Cô lạnh lùng, bạc tình, nhưng cũng trọng tình nghĩa.
Cô cao ngạo, kiêu kỳ, nhưng cũng bình dị gần gũi. Cô nhìn thì mềm mại, ngoan ngoãn, nhưng kỳ thực rất kiên cường.
Vì từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như người thừa kế nhà họ Cố, cô không có nhiều bạn bè, cũng chưa từng trải qua tình yêu. Thực ra, cô đơn giản hơn bất kỳ ai. Khi giận, cô bộc phát thẳng thắn, dám yêu, dám hận, tuyệt không kìm nén bản thân.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Cố Trà đối với ai cũng bình thản, chỉ trước mặt anh là tùy hứng làm càn.
Ở một mức độ nào đó, cô và anh thân thiết. Rất nhiều cảm xúc cô không để lộ ra ngoài đều chỉ dành cho anh, như lúc này, giương nanh múa vuốt để che giấu sự thẹn thùng.
Quả thật quá đáng yêu, khiến người khác động lòng.
Trì Đàm liếc nhìn cô. Cố Trà vẫn nhìn thẳng phía trước, mắt không chớp. Anh cũng im lặng lái xe,
nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm ,đối với cô gái nhỏ này, xem ra không thể dùng cách quá ôn hòa.
Anh giơ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Phải ăn cơm đúng giờ, lần sau đừng giận dỗi nữa, được không?”
Bàn tay người đàn ông bị cô gái nắm lấy rồi ném ra, giọng nói ngọt ngào bẩm sinh giờ đây lạnh lùng: “Đừng đụng tay đụng chân với tôi.”
Trì Đàm thu tay, khóe môi vẫn giữ một nụ cười nhạt, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Sau cơn mưa, trời quang đãng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, không khí ẩm ướt nhanh chóng khô ráo, cái oi bức của mùa hè quay lại.
Dựa theo tin tức Cố Bình cung cấp, Cố Hân bị Cố Lệnh đưa đến quán bar Hellfire, tầng Nhân Gian Thiên Đường. Khi họ đến, người của Satan đã đợi sẵn từ lâu.
Văn Cảnh đến trước, đã bố trí người ở quán bar, chỉ chờ Cố Trà đến là hành động ngay.
Thấy đại tiểu thư được Trì Đàm tự mình đưa đến, Văn Cảnh khẽ nhíu mày. Trương Sinh bên cạnh huýt sáo: “Sao, có thấy tiểu thư nhà anh với lão đại nhà tôi rất xứng đôi không?”
Hứa Tiêu hào hứng xoa tay: “Thật sao? Tôi không đồng ý cách dùng từ của anh, phải là cực kỳ xứng đôi! Siêu xứng luôn!”
Văn Cảnh phớt lờ tiếng trêu chọc bên tai, lặng lẽ nhìn Cố Trà tiến lại. Ánh mắt Trì Đàm chạm vào anh giữa không trung, chỉ vài giây, anh cười như không cười rồi nhìn lại Cố Trà .
Sự thờ ơ và xem thường ấy như chẳng để Văn Cảnh vào mắt.
Văn Cảnh cúi đầu, khớp tay chậm rãi siết chặt.
Cố Trà tháo kính râm, đứng trước mọi người. Đây là lần đầu tiên người của Satan thấy cô sau hai năm.
Cô cao hơn một chút, da vẫn trắng mạo mỹ, khí chất sắc sảo hơn xưa. Đôi giày cao gót mười phân chạm đất, mắt cá chân tinh xảo, chân thon dài, eo nhỏ nhắn, mái tóc dài đặc trưng buông xõa đến eo. Dưới tóc mái bằng là đôi mắt hạnh trong trẻo, môi đỏ cong cong, nụ cười nhàn nhạt, không hề làm giảm vẻ tuyệt mỹ của cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
Câu này nói với Văn Cảnh.
Anh đáp: “Xong rồi, tiểu thư yên tâm.”
Cố Trà bước vào quán bar. Để tránh đánh rắn động cỏ, cô không để Văn Cảnh dọn đường trước.
Quán bar Hellfire không hổ là chốn ăn chơi cao cấp nhất Khang Dụ Thành. Đây là lần thứ hai Cố Trà đến, cũng phải thầm khâm phục quy mô và sự xa hoa của nơi này.
Không cần người phục vụ dẫn đường, Văn Cảnh đã nắm rõ địa hình. Họ đi thẳng lên tầng Nhân Gian Thiên Đường với mục tiêu rõ ràng.
Cố Trà lần đầu đến tầng này. Nơi đây khác hẳn tầng dưới, bề ngoài trông như “thiên đường” thật, nhưng bên trong thế nào thì chưa biết.
Rất yên tĩnh, khác với cảnh ca vũ ầm ĩ dưới lầu, mang chút tế nhị. Mỗi phòng riêng đều kín như bưng. Cố Trà tùy ý chọn một phòng, khẽ đẩy cửa ra một khe hở, nghe thấy âm thanh nam nữ làm việc vọng ra.
Giây sau, mắt cô bị che lại, một hơi thở quen thuộc kề sát. Người đàn ông thì thầm bên tai cô: “Đừng nhìn, cái này không phải thứ em nên thấy.”
Giọng anh đầy vẻ bảo vệ. Cố Trà thu tay khỏi khung cửa, đôi tay trên mặt cô cũng chậm rãi buông xuống.
Cô ngoảnh lại nhìn Trì Đàm, anh lập tức nhếch môi, cười dịu dàng với cô.
Cố Trà dời mắt, tiếp tục bước đi.
Trì Đàm trầm giọng: “Anh biết phòng nào.”
Anh tiến lên, cầm tay cô, luồn qua kẽ ngón tay, đan chặt vào nhau.
Cố Trà muốn rút tay ra nhưng không được, không khỏi nhíu mày, hơi giận liếc anh. Trì Đàm cong môi, giọng đè thấp: “Anh dẫn em đi.”
Như lời thì thầm, hơi thở ấm áp phả bên tai cô. Cố Trà có chút không vui, nhưng chẳng biết sự khó chịu này từ đâu mà đến.
Cô không muốn dây dưa, cũng không muốn trước mặt nhiều người cãi cọ với anh, lặng lẽ để anh dẫn đi.
Người đàn ông cao lớn che chở cho cô gái nhỏ nhắn, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô. Cô gái trông rất bình tĩnh, anh cố ý kéo cô gần hơn. Cố Trà không thể không kề sát anh. Gần quá, cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, không giống nước hoa nam, mà là hương hoa trà. Cố Trà hơi thất thần.
Trì Đàm dừng bước: “Là chỗ này.”
Đây là phòng cuối cùng ở cuối hành lang Nhân Gian Thiên Đường, nơi chỉ khách VIP nhất mới được hưởng dịch vụ đỉnh cao này. Nghe Văn Cảnh giới thiệu, Cố Trà nhướng mày. Cô muốn xem những “tôn quý” ở đây là ai, dám tụ tập nhục nhã thiên kim danh giá.
Cô định đẩy cửa, Trì Đàm nắm tay cô, giọng bất đắc dĩ mà cưng chiều: “Em không nên xem mấy thứ bẩn thỉu, để anh.”
Anh lại bóp nhẹ đầu ngón tay cô, bàn tay khớp xương rõ ràng chậm rãi đẩy cửa, chỉ mở một khe nhỏ, không thấy rõ khách bên trong, nhưng thấy được Cố Hân đang quỳ trên sàn, khóc thành sông.
“Xin các người thả tôi ra đi, tôi không thể làm thế này.”
“Tôi không làm được, không làm được!”
Có một đôi tay vươn tới xé áo cô. Cố Hân hoảng loạn hét lên: “Thả tôi ra! Các người đang cưỡng bức! Đây là phạm pháp! Tôi nhất định sẽ kiện các người!”
Từ góc khuất vang lên vài tiếng cười châm biếm. Cố Hân bị đánh, bị đá, khóc thảm thiết.
Cố Trà thờ ơ, không định vào cứu ngay. Cô muốn chờ, chờ…Chờ khi Cố Hân sắp rơi xuống vực thẳm, cô mới kéo cô ta lên. Như vậy, Cố Hân mới mang ơn đội nghĩa, trở thành người của cô.
“Các người đang sỉ nhục tôi, tôi tuyệt đối không khuất phục!”
Cố Hân dù sao cũng là con cháu nhà họ Cố, mang vài phần kiêu ngạo. Sao cô ta chịu bị đối xử như kỹ nữ, bị đưa đi hầu hạ người khác? Với một cô gái bình
thường, đây đã là nhục nhã lớn, huống chi là thiên kim nhà họ Cố được nuông chiều từ nhỏ.