“Đám cầm thú các ngươi! Các người sẽ không chết tử tế đâu!” Cố Hân gắt gao túm chặt mảnh áo cuối cùng che thân, khóe môi đã cắn đến rướm máu, móng tay bấm vào da thịt, nhưng vẫn không chịu buông áo ra.
Dù bị người khác đấm đá, cô ta vẫn kiên quyết giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng.
Cố Trà cong môi, không hổ là người nhà họ Cố, có chút khí phách. Cô bỗng thấy hơi thưởng thức Cố
Hân.
Cô liếc nhìn Trì Đàm, ánh mắt dừng trên áo khoác vest của anh, nghĩ một chút rồi quay sang Văn Cảnh: “Cởi áo ra.”
Văn Cảnh hiểu ý cô, vội cởi áo ngoài đưa cho cô.
Ngay khi nhận áo, Cố Trà đẩy cửa ra.
Cô cười nhạt, lên tiếng: “Các người đang chơi gì thế này? Náo nhiệt thật đấy.”
Hơi thở ái muội trong phòng như đọng lại. Cố Trà nhìn mấy gương mặt quen thuộc, nụ cười càng thêm sâu sắc.
“Trà Trà! Cứu chị! Cứu chị với!” Cố Hân ôm chặt mắt cá chân cô, một tay vẫn không quên che mảnh áo rách rưới trên người.
Cố Trà ngồi xổm xuống, khoác áo lên người cô ta, nắm cổ tay Cố Hân: “Ừ, tôi đến cứu chị đây.”
Cố Hân sững sờ, ngây ngốc nhìn gương mặt quen thuộc. Đây có lẽ là câu nói êm tai nhất cô ta từng nghe trong hơn hai mươi năm cuộc đời. Không ngờ người cứu cô ta khỏi hố lửa lại là cô em gái ngày xưa hay đấu khẩu.
Nước mắt cô ta trào ra, nắm chặt tay Cố Trà , như thể nghìn lời muốn nói nhưng không thốt nên lời.
Cố Trà vỗ nhẹ mu bàn tay Cố Hân như an ủi: “Văn Cảnh, đỡ chị Hân đi nghỉ ngơi.”
Sau khi trấn an Cố Hân, Cố Trà quay lại nhìn mấy vị “khách tôn quý”.
Trì Đàm đã ngồi nghênh ngang trên sofa bên kia, ngậm điếu thuốc, chân bắt chéo, dáng vẻ tự phụ vô cùng. Anh cầm bật lửa trong tay, lơ đễnh xoay chơi, vô cùng thoải mái.
Anh cũng nhìn mấy gương mặt quen thuộc, nhưng so với Cố Trà , nụ cười của anh mang thêm vài phần giễu cợt.
Người đàn ông vẫy tay với Cố Trà , giọng dịu xuống: “Trà Trà, qua đây.”
Trong tình cảnh này, Cố Trà không có tâm trạng so đo với anh, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Nụ cười của Trì Đàm càng dịu, ngả người ra sau, một tay đặt trên lưng sofa phía sau cô, như thể ôm cô vào vòng bảo vệ của mình, lại như công khai tuyên bố chủ quyền.
Cố Trà chẳng bận tâm đến hành động của Trì Đàm, cười khẽ nhìn những người đối diện: “Mấy người làm gì thế? Chơi con gái nhà họ Cố à?”
Từ khi cô bước vào, Khương Duy, Khương Sán và Nhạc Lâm đối diện đã hơi cứng người. Họ là đại diện của tứ đại gia tộc, cũng là đối tượng Cố Lệnh muốn lấy lòng. Thực tế trước khi đến, Cố Trà đã đoán được kết quả này, nhưng đối phương lại không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây.
Cô không phải đang ở bên Cố Lệnh sao? Không phải rất nghe lời hắn sao? Sao lại phản bội Cố Lệnh?
Dường như chỉ có một lý do…
Một ý nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu họ. Cả ba đều nhìn Cố Trà với vẻ khó tin.
Cô gái nhàn nhạt nhướng mày: “Tôi không ngờ, mới đi có hai năm mà mấy người ăn gan hùm mật gấu, dám bắt nạt con gái nhà họ Cố.”
Cô cười sâu xa: “Cũng không tự lượng sức mình được mấy cân, học theo cha các người chơi phụ nữ, lại còn dám chơi thiên kim danh giá ?”
Giọng cô không nặng, nghe như lời đùa bình thường, nhưng khiến Khương Sán và Nhạc Lâm, vốn quen biết cô, không chịu nổi mất mặt, đứng ngồi không yên, hoảng loạn né tránh ánh mắt cô.
Chỉ có Khương Duy da mặt dày, nhưng điều này không ngoài dự đoán của Cố Trà .
Khương Duy cười nhạt: “Chính anh trai cô đã đưa cô ta đến trước mặt bọn tôi, không chơi thì phí.”
Lời này như dao đâm vào Cố Hân, khiến cô ta run rẩy, cúi đầu nức nở.
Cố Trà đứng dậy, cười khẽ, bước đến trước mặt Khương Duy rồi dừng lại. Cô nhìn xuống hắn từ trên cao, còn Khương Duy không né tránh, đối diện ánh mắt cô.
Khi Nhạc Lâm và Khương Sán nghĩ cô sẽ tát hắn một cái, cô lại khoanh tay sau lưng, cúi người, mắt đối mắt với Khương Duy.
Cô cười dịu dàng, giọng nói mềm mại: “Không chơi thì phí? Đúng thế, nên cha anh mới chơi mẹ anh không chút kiêng dè, sinh ra anh, cái thứ nghiệt chủng này.”
Nụ cười trên mặt Khương Duy cứng đờ, dần trở nên u ám.
Cô khẽ chậc lưỡi: “Sư huynh, anh cũng thật đáng thương. Anh chưa từng gặp mẹ ruột mình đúng không? Để tôi nói cho anh, tôi biết mẹ củ anh là ai.”
Cơ mặt Khương Duy run lên. Hắn và Khương Sán không phải anh em ruột, và đúng là hắn chưa từng gặp mẹ đẻ. Nghe nói bà chỉ là một người phụ nữ cha hắn chơi chán rồi vứt bỏ. Hắn vì xuất thân thấp kém mà luôn vất vả leo lên, mất bao năm mới có địa vị như hôm nay.
Những chuyện này người ngoài không biết, sao Cố Trà lại rõ?
“Cố Trà!” Hắn nghiến răng, như dã thú muốn lao tới xé nát con mồi, nhưng bị ai đó hung hăng đá ngã tại chỗ.
Eo Cố Trà bị Trì Đàm ôm lấy, cô gái nhỏ được anh bảo vệ kín kẽ.
Cố Trà đẩy anh ra. Trì Đàm nhíu mày, không muốn chọc cô giận, lùi lại một bước, nhưng vẫn đứng sau lưng cô.
Khi Cố Trà định tiến gần Khương Duy, anh nắm lấy cổ tay cô.
Vừa rồi thấy cô gần Khương Duy như vậy, anh đã khó chịu lắm rồi, không muốn để người con gái của mình
tới gần gã đàn ông khác thêm nửa bước.
Cố Trà thuận theo đứng yên, nhẹ giọng nói với Khương Sán: “Anh vốn chẳng có tư cách vào nhà họ Cố học tập. Ông nội tôi thấy anh đáng thương mới nhận anh. Vậy mà không những không biết ơn, còn dám động vào con gái nhà họ Cố. Ai cho anh lá gan đó?”
“ Cô câm miệng!” Khương Duy gầm lên.
Trì Đàm nheo mắt, không vui nhìn hắn. Khương Duy có chút kiêng dè, cúi mắt tránh ánh nhìn lạnh băng của anh.
Cố Trà ngồi xuống lại: “Hôm nay đến để bàn chuyện hợp tác. Chuyện này mà lộ ra, danh dự các người cũng chẳng giữ được. Dĩ nhiên, nếu các người không sợ chút tin đồn vớ vẩn, tôi tự có cách đào sâu hơn.”
Cô liếc Nhạc Lâm và Khương Sán: “Tôi đã biết bí mật của Khương Duy, thì bí mật của hai người tôi cũng rõ. Không ai trong chúng ta có thể đường hoàng đứng dưới ánh mặt trời. Tôi khuyên các người nên cụp đuôi làm người.”
“ Cô muốn bọn tôi làm gì?” Nhạc Lâm hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn đối đầu trực diện với Cố Trà
Hoan.
Tình yêu tuổi trẻ chẳng thể thắng nổi lợi ích. Đó là điều đầu tiên họ học được trong cái vòng này. Tình yêu mãi mãi chỉ là thứ phụ, chỉ có lợi ích chung mới là vĩnh cửu.
Chính vì thế, Cố Trà chưa bao giờ để tâm đến tình cảm của Nhạc Lâm và Khương Sán. Tình yêu của họ quá nông cạn, dễ dàng tan biến khi xen lẫn lợi ích.
Còn Trì Đàm thì sao?
Trong thoáng thất thần, Cố Trà cười nhạt: “Các người về nói với Cố Lệnh, bảo rằng các người sẵn lòng hợp tác với hắn. Ngoài ra, đừng nói gì cả. Dĩ nhiên, nếu các ngươi muốn liều lĩnh, tôi cũng sẵn lòng chơi đến cùng. Nhưng tôi khuyên các người mở to mắt mà nhìn, người thừa kế nhà họ Cố rốt cuộc ai mới xứng đáng. Là Cố Lệnh, hay là tôi?”
Nói xong, cô dẫn Cố Hân rời đi.
Vì Cố Hân bị kinh sợ, trên người đầy vết thương, ra ngoài chắc chắn bị người dị nghị. Cố Trà sắp xếp cho cô ta ở lại quán bar.
Trước khi đi, Cố Hân chủ động hỏi: “Tôi biết cô mới là Cố Trà thật. Cô muốn tôi làm gì?”
Cố Trà không làm gì mà không có mục đích, Cố Hân hiểu rõ điều này.
Cô vịn tay vào then cửa, cười nhìn cô ta: “Chị Hân, chị giúp tôi làm gì, trong lòng chị không rõ sao?”
“ Cô không sợ tôi phản bội sao ?”
“Chị sẽ thế sao ?” Cố Trà hỏi lại.
Đến nước này, Cố Hân nào còn quyền phản bội? So với Cố Trà bao năm, cuối cùng vẫn thua.
Cô ta nhắm mắt: “ Cô yên tâm, tôi hận Cố Lệnh. Tôi sẽ không để hắn sống tốt!”
“Vậy thì tốt. Chị nghỉ ngơi cho khỏe. À, khi nào khá hơn thì về đi. Anh trai Cố Lệnh không phải đang chờ tin tốt của chị sao?”
Cố Trà rời quán bar, tiếng còi xe vang lên. Cô nhìn qua, cửa sổ xe hạ xuống, Trì Đàm dịu giọng: “Lên xe.”
“Đi đâu?”
“ Đưa em đi ăn cơm.”
Cố Trà không từ chối, mở cửa xe. Bất ngờ, trong xe ngập tràn hoa hồng, hương thơm nồng nàn, đẹp đến nao lòng.
Cô khựng lại, giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Thích không?”
Không trả lời, cô ngồi vào xe, lặng lẽ nhìn thẳng phía trước. Trì Đàm cười khẽ, lái xe rời đi.
Cố Trà tưởng anh sẽ đưa mình đến nhà hàng sang trọng nào đó, không ngờ Trì Đàm lái thẳng về trang viên của anh.
Trở lại nơi này, Cố Trà hơi bất ngờ. Trang viên vẫn mang tông màu trầm như trước, nhưng nhờ những cây hoa trồng xung quanh, nơi đây tràn ngập sức sống.
Trì Đàm dẫn cô vào nhà. Nội thất không còn đơn điệu, nếu không phải cô từng đến, cô gần như nghĩ đây là lâu đài quý tộc, lộng lẫy và xa hoa.
Điều bất ngờ hơn là, con đường dẫn đến căn phòng cô từng ở được đặt đầy chậu hoa trà, kéo dài từ lối vào đến tận cửa phòng cô.
Cô nhìn về phía Trì Đàm, anh dịu dàng xoa tóc cô: "Sợ em ghét căn phòng này, nên anh đã thay đổi một chút. Nếu em không thích, anh sẽ sửa lại."
"Tại sao phòng của anh lại vì tôi mà thay đổi?"
"Sớm muộn gì em cũng sẽ chuyển vào thôi."
Cố Trà nhướng mày: "Ai nói tôi sẽ chuyển vào?"
Anh tiến lại một bước, ánh mắt thâm trầm đầy tình cảm: "Khi em gả cho anh."
Cô càng thấy buồn cười: "Anh đang mơ à?"
Trì Đàm: "Anh đúng là đang mơ mộng hão huyền!"