Trì Đàm đương nhiên không phải nằm mơ. Anh chưa từng có thứ gì mà không đạt được, và ngay cả khi chưa nhận ra tình cảm sâu đậm của mình dành cho cô, anh đã muốn giữ cô bên cạnh. Giờ đây, anh càng sẽ không từ bỏ cô.
Cố Trà nhất định phải gả cho anh, và cô không còn lựa chọn nào khác. Cô không muốn một ngày, anh sẽ đợi một ngày. Cô không muốn cả đời, anh sẽ đợi cả đời.
Cô không thể thoát ra khỏi phạm vi mà anh đã định sẵn, và không còn cách nào khác ngoài việc đến gần anh. Tuy nhiên, anh tạm thời không muốn nói những lời này với cô.
Người đàn ông khẽ mím môi, nắm lấy tay cô, nhưng Cố Trà rút ra. Cô thong thả xoa cổ tay: "Tôi đã nói rồi, đừng động tay động chân."
"Được." Anh khẽ cười, dịu dàng nói: "Đi ăn cơm thôi, anh đã bảo Tề Hành về chuẩn bị trước rồi."
Chỉ là một bữa cơm thôi, Cố Trà đã tùy ý theo anh đến đây, tự nhiên sẽ không từ chối.
Bữa tối này đã kết thúc dưới sự chăm sóc ân cần của Trì Đàm.
Khi rời khỏi trang viên, Trì Đàm vô cùng không muốn, thử nói: "Trà Trà, có muốn xem phòng của em không?"
Cô liếc nhìn hướng những cây hoa trà đang trải dài, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, cảm ơn Trì tiên sinh chiêu đãi, tôi về trước đây."
"Anh đưa em về." Anh vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Hai người sóng vai đi cùng, sợ làm cô phiền , người đàn ông không dám chạm vào cô.
Anh chưa từng yêu ai, nên không hiểu cách yêu, nhưng vì cô gái mình thích, anh lại rất sẵn lòng chiều chuộng, nhân nhượng và thuận theo cô.
Tình yêu là thế, rõ ràng khó kìm nén, nhưng lại thận trọng, mọi cách kiềm chế, sợ làm tổn hại đến đối phương.
Khi Cố Trà định kéo cửa xe, anh đã lướt qua cô, cúi người mở cửa xe cho cô. Cố Trà nhìn sườn mặt anh, im lặng lên xe.
Trì Đàm theo sát sau đó ngồi vào. Cô bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn điều gì?"
"Cố Bình, Cố Hân, anh không phải cố ý giúp tôi sao?"
Người đàn ông nhìn cô thật sâu và cười, ngón tay nắm lấy gương mặt cô, giọng nói khàn đặc: "Trà Trà, còn nhớ anh đã dạy em điều gì không?"
Cố Trà khó hiểu.
Anh cúi người, nhanh chóng hôn lên khóe môi cô: "Cảm ơn anh, là phải cảm ơn như vậy."
Cố Trà có chút ngẩn ngơ trong chốc lát, chuyện hai năm trước anh vẫn còn nhớ sao?
Như thể có thể đọc được biểu cảm của cô, lại như đã biết rõ lòng cô, Trì Đàm nói: "Phải, vẫn nhớ. Mỗi khoảnh khắc ở bên em đều được khắc sâu trong tâm trí anh, anh không thể quên, cũng không muốn quên."
Ánh mắt anh sâu thẳm, giống như một khối nam châm hút lấy toàn bộ cơ thể cô, lại như bị thứ gì đó châm một cái, khiến suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn. Cố Trà bừng tỉnh, âm thầm nhíu mày, không muốn nhìn anh: "Thật sao, tôi thì đã quên từ lâu rồi."
Hoàn toàn không có chút liếc mắt đưa tình nào từ phía cô, dáng vẻ cô lạnh nhạt và bình tĩnh.
Thần sắc Trì Đàm buồn bã, những ký ức tốt đẹp ít ỏi đến đáng thương của họ đều bị cô quên hết sao?
Một chỗ trên cơ thể như bị khoét ra một lỗ, đau đến mức anh siết chặt tay lái, các khớp xương trắng bệch.
Người đàn ông nhếch đôi môi nhợt nhạt: “Không sao, chỉ cần anh nhớ là đủ.”
Trên đường đưa cô về, cả hai không nói thêm lời nào.
Cố Trà khi thì nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc thì chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không liếc anh dù chỉ một lần. Trì Đàm cảm nhận một nỗi thất bại chưa từng có, lồng ng.ực nặng trĩu, nỗi buồn dâng trào, khiến anh nghẹt thở.
Xe dừng trước biệt thự của cô, cô không để lại bất kỳ lời nào, tháo dây an toàn chuẩn bị bước xuống. Đột nhiên, người đàn ông vội vã nắm lấy đầu ngón tay cô, lúc đầu dùng chút sức, nhưng khi thấy cô nhíu mày, anh vội nới lỏng: “Dù em đã quên cũng không sao, anh không định giúp em nhớ lại. Anh biết những ký ức đó chẳng tốt đẹp gì với em. Trà Trà, từ nay về sau, anh sẽ mang đến cho em những kỷ niệm mới, những điều tốt đẹp, từ giờ phút này, mãi mãi đến tương lai của chúng ta, được không?”
Anh lặp lại, giọng yếu ớt van nài: “Em có thể cho anh một cơ hội không, Trà Trà?”
Nắng chiều rực rỡ, ánh sáng lấp lánh chiếu lên nửa khuôn mặt anh, phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy.
Trong mắt người đàn ông ấy, một tia sáng nhỏ bé như ngọn hải đăng lặng lẽ đứng sừng sững, cô độc mà kiên định.
Cố Trà nhìn thấy chính mình trong mắt anh , xinh đẹp nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo mà thanh cao. Hai mươi năm qua, từ khi còn nhỏ, cô đã mang trên vai gánh nặng . Cô không còn nhớ nổi đã có bao đêm trằn trọc khó ngủ. Cuộc sống của cô dễ dàng sao? Không, cô chẳng hề vui vẻ, chẳng chút hạnh phúc. Cô chỉ luôn khao khát vươn lên, bất chấp mọi thủ đoạn để chiến thắng.
Cố Trà cụp mắt, không rút tay ra.
Không khí lặng đi trong một khoảnh khắc.
Trì Đàm nghiêng người, nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô, giọng khàn khàn lưu luyến: “Cho anh một cơ hội, cũng là cho chính em một cơ hội. Trà Trà, anh sẽ dốc hết sức để làm em hài lòng. Những gì em muốn, anh sẽ dâng lên bằng cả hai tay.”
“Những gì tôi muốn, tôi sẽ tự mình lấy.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt từ phức tạp trở nên trong trẻo, như thể vừa gỡ rối được một cuộn chỉ lòng.
Cố Trà đẩy cửa xe, bước một chân xuống. Trì Đàm lại lưu luyến nắm tay cô: “Em vẫn không chịu cho anh cơ hội sao?”
Cô chậm rãi gỡ từng ngón tay anh ra: “Trì tiên sinh, cơ hội không phải do tôi ban, mà là do anh tự giành lấy, đúng không?”
Cô đứng trước cửa xe, cúi nhìn anh: “Anh nói anh thực sự yêu tôi, tôi rất tò mò, rốt cuộc anh yêu sâu đậm đến mức nào. Hãy chứng minh cho tôi thấy nhé.”
Cô xoay người, ngay lập tức phía sau vang lên giọng thề thốt của người đàn ông: “Anh sẽ chứng minh, nhất định sẽ chứng minh! Cố Trà Trà, đến lúc đó em sẽ đối xử với anh thế nào? Chấp nhận hay đẩy anh ra xa?”
Cố Trà khẽ cong mi, tay vịn khung cửa biệt thự, ngoảnh đầu nhìn lại trong một khoảnh khắc, nụ cười bỗng rạng rỡ, quyến rũ đến mê hồn: “Có lẽ tôi sẽ chấp nhận.”
Trì Đàm sững sờ.
Cô nói gì?
Có lẽ sẽ chấp nhận sao?
Trì Đàm khó tin nhìn cánh cửa biệt thự khép lại, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, đi qua đi lại vài vòng ngoài cổng. Tay giơ lên định bấm chuông, nhưng rồi lại ngượng ngùng hạ xuống.
Anh như một con thú bị mắc kẹt, vừa vui mừng vừa phấn khích.
Cô ấy đúng là cô gái ngoài miệng cứng rắn, nhưng chẳng phải lời nói ấy đã ngầm cho anh một cơ hội sao? Thật kiêu kỳ, nhưng đáng yêu đến mức làm anh càng thêm mê đắm.
Cố Trà đứng trước màn hình theo dõi, thưởng thức dáng vẻ lúng túng của Trì Đàm. Anh bất chợt tựa vào tường, cúi đầu trầm tư, rồi lại giơ tay định gõ cửa, hoặc ngẩng đầu nhìn tường biệt thự, như thể đang cân nhắc có nên trèo vào. Khóe miệng luôn cong lên, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Cô bất giác cũng mỉm cười: “Ngốc thật.”
Quay đầu lại, Văn Cảnh đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Anh ta vội cúi đầu: “Tiểu thư, nhị gia và nhị phu nhân đang bị người của Cố Lệnh khống chế ở Anh. Tôi đã liên hệ người để tìm cách giải cứu.”
“Tốt, sau khi cứu được, cứ sắp xếp cho họ ở lại Anh trước. Trong nước hiện giờ đang rối ren, họ về cũng không ổn.”
“Vâng.”
Cô nhớ đến Cố Sâm: “Anh trai tôi biết chưa?”
“Chưa biết.”
“Anh đi nói với anh ấy đi, để anh ấy yên tâm.”
Cố Trà chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, Văn Cảnh nắm chặt tay, tiến lên một bước, vội vàng hỏi: “Tiểu thư và Trì tiên sinh…?”
Cô dừng chân, nghiêm túc nhìn anh ta: “Văn Cảnh, tôi biết tâm tư của anh.”
Anh ta sững sờ, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Cố Trà mím môi, nở nụ cười ôn hòa: “Trước đây tôi không tin tưởng anh, nhưng giờ tôi đã nghĩ thông. Dù anh trung thành với ông nội hay với tôi, anh vẫn là người trung thành với nhà họ Cố. Hơn nữa, tôi biết anh sẽ không làm hại tôi.”
“Tiểu thư…”
Cô nhẹ nhàng ngắt lời: “Văn Cảnh, chúng ta là bạn, là đồng đội, ngoài ra không có gì khác. Còn về tôi và Trì Đàm, có thể chúng tôi là kẻ thù, có thể là đồng minh, hoặc có lẽ một ngày nào đó…” Cô chưa nói hết, nhưng Văn Cảnh run lên, đã hiểu ý cô.
Tiểu thư của anh, rồi sẽ có ngày rơi vào vòng tay người khác. Văn Cảnh tái mặt, hoảng hốt rời đi.
Lời Cố Trà vừa nói là cố ý để anh ta nghe, muốn anh dứt bỏ tâm tư. Còn về mối quan hệ giữa cô và Trì Đàm, ngay cả cô cũng không rõ ràng, vậy làm sao có thể nói rõ?