Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 70



Cố Trà dứt khoát rời khỏi  Khang Dụ Thành. Không biết có phải vì buổi sáng gặp Trì Đàm hay không, mà tâm trạng vốn bình lặng trở nên hơi bồn chồn. Khi Văn Cảnh đưa bản đồ Thành Sa cho cô, cô vài lần thất thần, trong đầu toàn là ánh mắt Trì Đàm nhìn cô lúc chia tay.

Đó là ánh mắt hoảng hốt trước tương lai, lo được lo mất, nhưng lại cố gắng kiềm chế.

Tự trọng đè nặng, ánh mắt Trì Đàm luôn tràn ngập tình ý mãnh liệt mà Cố Trà không hẳn hiểu rõ. Thực ra, phần lớn thời gian cô tránh nhìn vào mắt anh, bởi trong đó cô sẽ thấy hình bóng mình, thấy anh khao khát cô, yêu thương cô, sẵn sàng vì cô dâng hiến tất cả, vượt qua mọi gian khó.

Nhắm mắt lại, Cố Trà xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, ép mình tập trung vào bản đồ.

Khi máy bay hạ cánh xuống Thành Sa, trời đã về chiều. Cố Trà đến khách sạn mà Louis đã sắp xếp trước.

Mở cửa phòng, trên bàn đã bày sẵn những món Tây mà cô yêu thích. Cô nhíu mày nghi hoặc, gọi điện hỏi lễ tân.

Lễ tân cho biết, đây là do ai đó đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Cố Trà gần như ngay lập tức nghĩ đến Trì Đàm.

Ngoài món ăn, anh còn chuẩn bị rất nhiều thứ khác,những vật dụng cô cần khi đến nơi, tất cả đều được đặt sẵn trong phòng vào ngày hôm sau.Cô hầu như chẳng tốn một xu, mọi thứ đều được lo liệu chu đáo, từ ăn uống, quần áo, chỗ ở đến đi lại. Văn Cảnh thậm chí không còn cơ hội nhúng tay.

Trì Đàm không ở bên cô, nhưng lại như luôn theo sát, nắm rõ mọi tình hình của cô.

Cố Trà cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngày định đến Thành Sa, Cố Trà không đi ngay. Thay vào đó, cô ngồi một mình trong quán cà phê đông người.

Thành Sa cũng vào thu, nhiệt độ hạ nhanh. Cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh.

Cô nghe thấy tiếng bước chân. Một bóng người cao lớn dừng lại phía sau. Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác ấm áp mang mùi thuốc lá nhè nhẹ khoác lên người mình. Cả người lẫn áo, cô bị người đàn ông bế lên, đặt trên đùi anh ta, chẳng màng đến ánh mắt tò mò của người xung quanh.

Anh ôm cô từ phía sau, Cố Trà không thấy được mặt, nhưng hơi thở quen thuộc này, cô biết ngay là Trì Đàm.

Người đàn ông thở dài bên tai cô, không phải trách móc, chỉ có đau lòng: “Dù muốn ép anh lộ diện, cũng không được làm hại bản thân. Lạnh không?”

Cố Trà bỗng thấy có chút trống rỗng.

Cô đ.è xu.ống cảm xúc phức tạp, nép vào vòng tay anh, khẽ nói: “Lạnh.”

Làm nũng ư? Dĩ nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dù có khác thường, cô cũng chẳng thấy mất mặt. Dù sao, người đàn ông này rất có thể sẽ là người cùng cô đi hết nửa đời sau. Làm nũng với anh thì có gì to tát?

Cô không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng muốn được làm một cô gái nhỏ.

Cố Trà đôi khi thở dài nghĩ, anh cũng không dễ dàng.

Nhớ lại những ngày đối đầu và căng thẳng giữa họ, cô còn thấy hơi buồn cười.

Ai ngờ được giờ đây Trì Đàm lại nâng niu cô như báu vật, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi.

Người đàn ông ôm cô trên đùi. Khi đối diện, anh khẽ hôn lên giữa trán cô: “Anh biết em không muốn thấy anh, nhưng đừng tự làm khổ mình như thế. Anh đau lòng lắm.”

Cô nhìn anh, cuộn tròn trong lòng anh, ngoan ngoãn: “Sao đến mà không nói với em?”

“Sợ em không vui.” Anh chạm vào má cô, thấy hơi lạnh, khẽ nhíu mày.

“Em không vui khi nào.”

Cô không ngờ chính mình lại nghĩ vậy. Khi biết Trì Đàm đi theo, cảm giác đầu tiên không phải là nghi ngờ ý đồ của anh, mà lại rất bình thản, thậm chí trong sự bình thản ấy còn có một chút vui mừng nhè nhẹ.

Thật bất ngờ.

Cũng chính vì nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc, ánh mắt cô nhìn Trì Đàm ẩn chứa một tia phức tạp sâu sắc.

“Anh nhớ em.” Anh khẽ nói, “Nhớ không chịu nổi.”

Anh cầu xin: “Đừng đuổi anh đi, được không?”

Cố Trà cụp mắt, che giấu cảm xúc phức tạp.

Tại sao lại thấy lòng mình có chút mềm đi?

Cô thấy hơi buồn cười. Một người như cô mà cũng biết mềm lòng? Rõ ràng đối với chính mình còn tàn nhẫn, sẵn sàng đánh cược cả mạng sống.

Thiếu nữ không nói gì, Trì Đàm bắt đầu lo lắng.

Quá dày vò, nhưng Trì Đàm không đam thúc dục chỉ có thể im lặng chờ đợi cô trả lời.

Cố Trà lặng lẽ trầm ngâm, chẳng biết tại sao cảm xúc bỗng dâng trào, giọng nói mềm mại nhưng mang theo chút trách móc: “ Dù em chẳng có ý kiến gì về việc anh đến đây, nhưng em không vui khi nghĩ về chuyện trước kia của anh.”

Trì Đàm sững người, nghe cô nói bằng giọng kiều diễm: “Trước đây anh chưa từng đối tốt với em, lúc nào cũng hung dữ, muốn hại em, dọa nạt em, thậm chí suýt nữa giết em.”

Lúc mới gặp lại, cô thỉnh thoảng có nhắc đến những chuyện này, nhưng lâu dần dường như đã quên. Hôm nay nhìn thấy Trì Đàm, cô lại bất chợt nổi hứng giận dỗi.

Nhìn thì giống như đang làm nũng, nhưng thực chất là đang rắc muối vào vết thương lòng của anh.

Mềm lòng ư?

Không đâu.

Cô suýt nữa mất mạng.

Nếu không có sự chuẩn bị trước, e rằng cả gia sản nhà họ Cố đã bị anh ta cướp mất, và có lẽ ông nội cũng đã chẳng còn trên đời.

Chỉ vì anh ta tỏ ra chút đáng thương, nói vài lời ngọt ngào động lòng, mà cô phải mềm lòng sao? Cố Trà tự thấy bản thân có phần kém cỏi.

Cô từ trước đến nay chẳng bao giờ chịu thua.

Trì Đàm muốn tốt đẹp mà yêu đương, càng không được.

Cô muốn anh nhớ rõ những chuyện ấy, tiện thể để chính mình ôn lại những ký ức đó, tỉnh táo hơn một chút, đừng để dáng vẻ thảm thương của anh làm lung lay.

Quả nhiên, sau khi cô nói ra những lời trách móc làm nũng ấy, cả người anh ta cứng đờ, lồng ng.ực run rẩy, ôm cô chặt hơn.Anh lặp đi lặp lại lời xin lỗi: “Sẽ không, sau này sẽ không. Trà Trà là bảo bối của anh, từ nay anh sẽ yêu thương, che chở cho em, anh sẽ đối tốt với em  thật tốt, tin anh được không?”

Cô gái chẳng đáp, chỉ khẽ hừ một tiếng, mặt không lộ cảm xúc, liên tục chui vào lòng anh. Đôi tay nhỏ ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, khuôn mặt cọ vào cổ anh.

Trì Đàm sợ cô lạnh, vội ôm chặt hơn.

Lặng lẽ ôm nhau một lúc, từ trong lòng anh bỗng vang lên giọng nói mềm mại, ấm áp của cô: “Nếu đã đến, thì đừng đi nữa.”

Trì Đàm khẽ “Ừ” một tiếng, giọng trầm khàn, giấu đi niềm vui sướng và sự kiềm nén kích động.

Thực ra Cố Trà có chút khó hiểu.

Anh thật sự yêu cô đến vậy sao?

Chỉ một câu nói của cô, cô cảm nhận được sức mạnh trong vòng tay anh.

Cả người cô vùi vào ngực anh, nghe tiếng tim đập dồn dập của anh, nhớ lại lời cô từng nói, rằng anh phải chứng minh anh yêu cô nhiều thế nào, chứng minh tốt thì cô mới chấp nhận.

Thực ra chuyện này chẳng cách bao lâu, Trì Đàm cũng chưa có nhiều cơ hội để chứng minh. Nhưng chẳng biết sao, cô bỗng thấy hơi hoang mang.

Cô gái ôm cổ anh, bất chợt ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm anh: “Lạnh quá, ôm em về đi.”

Ôm em về đi.

Cô ngọt ngào quá.

Khiến cơ thể anh vốn đã hơi cứng đờ hoàn toàn tan chảy, cảm thấy mình xong đời rồi. Bảo bối của anh có thể tàn nhẫn, cũng có thể dịu dàng, mà ngọt ngào thì lại đáng yêu chết người. Muốn mạng luôn.

Đôi tay ôm cô khẽ run, chẳng dám nghĩ đây có phải sự thật, cứ coi như là mơ đi.

Anh dường như thật sự có thể có được cô.

Trì Đàm thành kính hôn cô: “Được.”

Cảm thấy chưa đủ, anh hôn thêm lần nữa: “Chúng ta về thôi.”

Cố Trà cong môi, nụ cười khiến đôi mắt cô như vầng trăng khuyết, đẹp thoát tục, khiến người ta xao xuyến.

Cô vẫn chui vào lòng anh, Trì Đàm biết cô kiều diễm, biết cô mềm mại.

Đây là cô gái của anh, anh đương nhiên hiểu.

Nhưng mà anh đàn ông…

Anh khàn giọng, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng, đừng nghịch nữa.”

Thật sự sắp không chịu nổi rồi.