Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 71



Hôm nay Cố Trà dường như đặc biệt bám người, khiến Trì Đàm vừa yêu vừa xót. Đêm đến, anh không nỡ rời đi, dỗ cô đến nửa đêm mới khiến cô chìm vào giấc ngủ. Nhưng bản thân anh thì chẳng dễ chịu gì.

Sau khi Trì Đàm vào phòng tắm lần nữa, Cố Trà mở đôi mắt đã khép, đáy mắt sâu thẳm. Cô trở mình, chẳng chút buồn ngủ.

Nửa giờ sau, Trì Đàm trở ra, thấy thân hình nhỏ nhắn của cô cuộn trong chăn. Anh cẩn thận lên giường, nhẹ nhàng xoay người cô lại, ôm vào lòng. Bàn tay to lớn của anh vỗ nhẹ lên lưng cô, khẽ thở dài. Cố

Trà nhắm mắt trở lại, lông mày khẽ chau, cố gắng xua đi cảm xúc mơ hồ trong lòng, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, họ lên đường đến Thành Sa. Trì Đàm đương nhiên đi cùng. Văn Cảnh thấy anh chẳng mấy bất ngờ. Mấy ngày nay, khi anh ta chăm sóc tiểu thư mà chẳng thể chen chân vào, anh đã đoán ra là Trì Đàm.

Người đàn ông này bá đạo, đầy d.ục vọ.ng chiếm hữu, như thể muốn phủ khắp hơi thở của mình vào cuộc sống của Cố Trà , mang tính xâm lược mạnh mẽ. Văn Cảnh thừa nhận mình không sánh bằng.

Vì thế, trên đường đến Thành Sa , anh luôn giữ khoảng cách xa với hai người họ.

Thành Sa nằm ở cuối sa mạc, phải vượt qua vài ngọn đồi cát. Trì Đàm không nỡ để Cố Trà chịu khổ, đã chuẩn bị sẵn trực thăng đưa cô đi.

Cố Trà nhìn ra ngoài, sa mạc trải dài vạn dặm, chẳng thấy điểm cuối. Mặt trời rực rỡ, thời tiết khô hanh. Vị trí Thành Sa mờ mịt, cô lấy bản đồ ra xem.

Đầu được phủ một tấm khăn lụa đỏ. Trì Đàm dịu dàng quấn khăn quanh vai cô. Khuôn mặt trắng trẻo của cô  càng thêm tinh xảo.

Tấm khăn lụa đỏ này cực kỳ hợp với chiếc váy đỏ của cô, khiến Trì Đàm nhớ đến ngày ở núi Nal. Thiếu nữ trong áo choàng đỏ, không chút sợ hãi đối diện anh, nói muốn anh, thậm chí khiến anh chỉ muốn lập tức đi tìm cái chết.

Giờ đây…

Anh nhìn vào đôi mắt hạnh trong trẻo của Cố Trà. Nếu cô thực sự muốn anh chết, có lẽ anh cũng cam tâm tình nguyện.

“Sao vậy?” Cô hơi nghi hoặc.

Trì Đàm lắc đầu, mỉm cười nhẹ, lấy kính râm đeo cho cô: “Sắp đến rồi, gió cát lớn lắm, không muốn để Trà Trà của anh vất vả.”

Qua lớp kính đen, Cố Trà nhìn Trì Đàm dịu dàng chu đáo, lòng có chút hoang mang. Trước đây họ từng giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai. Ai ngờ giờ đây lại cùng chung một thuyền.

May mà kính râm che đi thần sắc trong mắt cô, không để Trì Đàm nhận ra điều gì.

Khi xuống đất, Trì Đàm bước xuống phi cơ trước, đưa hai tay ra đón cô : “Trà Trà, lại đây.”

Cố Trà nhìn hắn, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Người đàn ông nhanh chóng ôm lấy cô, giọng trầm thấp vang bên tai: “Sợ không?”

Cố Trà lắc đầu: “Không sợ đâu.”

Anh thưởng thức hôn lên khóe môi cô: “Ngoan thật, bảo bối.”

Rồi anh ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đi.”

“Làm gì?”

“Anh cõng em đi qua đó.”

Cố Trà lùi lại một bước: “Trì Đàm, em tự đi được ,Thành Sa chắc ngay phía trước thôi.”

Thấy cồ không vui, anh đứng dậy, nhân lúc cô không để ý liền bế ngang lên. Dù đeo kính râm, Cố Trà vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc. Trì Đàm khẽ cười, ôm cô gái trong lòng, thích thú nâng niu: “ Đồ ngốc, làm sao đàn ông lại nỡ để người phụ nữ của mình chịu khổ.”

“Đi, anh đưa em đi tìm kho báu.” Anh nói vậy, bước nhanh về hướng Thành Sa .

Cố Trà đành ôm chặt cổ anh. Trì Đàm cúi nhìn cô: “Gió lớn lắm, vùi mặt vào ngực anh được không?”

“Trì Đàm, thả em xuống đi.”

Cô cau mày: “Em nặng lắm.”

Trì Đàm cười: “Không nặng, không thả.”

Anh ôm chặt hơn, bước chân chẳng hề do dự, vững vàng tiến về Thành Sa .

Cố Trà hơi lo: “ Anh ôm em sẽ mệt.”

Trì Đàm dừng bước, đôi mắt sắc sảo nhìn cô sâu đậm:

“Lo cho anh à?”

“Em không có.”

Anh tiếp tục đi: “Vậy đừng động.”

Anh chỉ muốn yêu chiều cô, cưng nựng cô, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô. Cô muốn gì, anh sẽ lấy cho cô, chỉ cần cô vui, anh làm gì cũng cam tâm.

Anh từng tệ bạc, làm tổn thương bảo bối của mình, giờ chỉ muốn tìm mọi cách bù đắp.

Nhưng cô ngốc này chẳng chịu cho anh nhiều cơ hội.

Anh xót xa, rõ ràng cô mới hai mươi tuổi, khi người khác còn vô tư học đại học, cô đã sớm hoàn thành việc học để gánh vác trọng trách gia tộc.

Dấu chân kéo dài phía sau, anh một mình mang sức nặng của cả hai, bước chân in sâu vào cát, chẳng bị che lấp.

Trì Đàm còn cẩn thận che chắn cho đầu cô. Gặp gió cát, anh liền nhấn đầu cô vào ngực, nhờ tấm khăn lụa, Cố Trà chẳng bị gió cát làm phiền.

Trên đường, Cố Trà lại lên tiếng: “Trì Đàm, thả em xuống.”

Cô không ngờ Trì Đàm có thể ôm mình đi lâu thế, dưới cái nắng gay gắt mà vẫn che chở cô chu đáo như vậy.

Anh cười: “Trà Trà của anh ngoan thật, rõ ràng lo cho anh mà còn bướng.”

“Em không có.” Cô nhàn nhạt nói: “Emmuốn tự mình đi một chút.”

Trì Đàm cúi mắt nhìn cô.

Cố Trà tháo kính râm: “Em muốn cùng anh đi bộ một đoạn, được không?”

Cô không làm nũng thì thôi, một khi kiều diễm lên thật sự khiến anh ruột gan cồn cào, tim ngứa ngáy,  không đồng ý cũng không được. Cả mạng này cũng sẵn sàng dâng cho cô.

Trì Đàm cẩn thận đặt cô xuống, quấn khăn lụa thêm hai vòng, che đi nửa dưới khuôn mặt cô, rồi đeo lại kính râm cho cô. Cố Trà cũng lấy ra một cặp kính râm

nam, kiễng chân đeo cho anh .

Trì Đàm cong môi, ôm lấy eo cô: “Mệt thì anh lại bế em, được không?”

Cô cười: “Được thôi.”

Trì Đàm nắm tay cô bước đi. Góc váy tung bay, trong sa mạc quả là một tuyệt sắc.

Nhờ trực thăng mà tiết kiệm được nhiều đường, Cố Trà và Trì Đàm đến Thành Sa chẳng mất bao lâu.

Nhìn tòa lâu đài kỳ quái xây bằng đất vàng sừng sững trước mắt, Cố Trà nheo mắt dưới kính râm. Địa chỉ của tấm bản đồ kho báu thứ ba nằm ngay trong này.

Trì Đàm kéo tay cô: “Đi thôi, anh đi cùng em.”