Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 74



Trì Đàm luôn đứng sau lưng cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lặng lẽ nuốt xuống nỗi đau lòng. Thấy cô vẫn chưa thể vượt qua, anh bước tới, ngồi xổm xuống: “Trà Trà.”

Cố Trà khẽ động hàng mi. Người đàn ông dịu dàng vuốt tóc cô: “Em còn có anh, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.”

Cô ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn anh hồi lâu: “Trì Đàm.”

“Anh đây.”

“Em sợ.” Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt lăn dài. Trì Đàm run rẩy lau nước mắt cho cô.

“Đừng sợ.” Anh dịu dàng kiên định: “Anh đây, anh sẽ mãi ở bên em.”

Cô gái kiên cường bao năm, lần đầu thừa nhận mình sợ hãi, khiến trái tim anh như dung nham sôi trào, đau đớn lan đến từng tấc da thịt.

Trước đây cô không sợ, vì còn có Cố Thương. Cô có ông nội, người đàn ông không ai sánh bằng, luôn che chở cho cô. Dù đôi khi họ cãi vã, trong tiềm thức, Cố Trà biết trên đời này, người duy nhất luôn nghĩ cho cô chỉ có ông nội.

Trì Đàm ở bên, nói với cô rất nhiều. Đến khi xe cứu thương đến, nhân viên y tế xác nhận Cố Thương đã qua đời. Cố Trà đứng không vững. Trì Đàm đau lòng, ôm cô về nhà họ Cố.

Trong vòng tay anh, cô nhắm mắt: “Khương Duy đâu?”

“ Anh phái người đi bắt rồi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ bắt hắn về, để em xử lý.”

Cố Trà lắc đầu. Tự tay xử lý hắn, giết xong là hết, nhưng cô không muốn vấy bẩn tay mình: “Bắt được thì giao cho Chu Khải Sinh và An Tiểu Mỹ. Em sẽ liên lạc với họ.”

Trì Đàm chiều cô: “Được, em muốn làm gì cũng được.”

Thi thể lão gia được đưa về cùng Cố Trà. Nhà nhị thúc lao đến bên thi thể ông, khóc lóc thảm thiết. Cố Trà giao hậu sự cho Cố Sâm.

Cố Sâm thấy cô mệt mỏi, mắt sưng đỏ, biết cô đã khóc, nghẹn ngào an ủi: “Nhà họ Cố còn có chúng ta, em đừng gục ngã.”

Cố Trà tất nhiên không gục. Sự thịnh vượng của nhà họ Cố mới chỉ bắt đầu. Cô chỉ nhớ những lời ông nội nói trước khi qua đời, bảo cô đến thư phòng tìm một thứ.

Trong căn thư phòng rộng lớn, chỉ có cô. Theo lời ông nội, Cố Trà mở két sắt, lấy ra thứ bên trong.

Đó là một cuốn nhật ký.

Suốt một ngày, Cố Trà ở lì trong thư phòng, không bước chân ra ngoài.

Đọc xong cuốn nhật ký, cô đã hiểu hết mọi chân tướng.

Hóa ra chỉ có cha cô là con ruột của lão gia . Vì bà nội thích trẻ con, sau này ông nhận nuôi nhị thúc và tam thúc từ trại trẻ mồ côi.

Cha mẹ cô qua đời vì cô từng bị bắt cóc. Bọn cướp đòi dùng tấm bản đồ kho báu để đổi. Trong lúc hoảng loạn, cha cô cầu xin lão gia đưa bản đồ, nhưng vật ấy chẳng biết ở đâu, làm sao lấy ra được?

Vì thế, cha mẹ cô hy sinh trong vụ bắt cóc ấy để cứu cô. Khi lão gia đến, ông chỉ cứu được cô cháu gái bé nhỏ. Áy náy và tự trách, ông gánh vác trách nhiệm với nhà họ Cố, nhưng không thể nhắc đến cha mẹ cô.

Cố Trà vì vụ việc đó mà mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng, thường tự làm hại mình hoặc làm tổn thương người khác. Khương Duy từng vô tình chứng kiến, từ đó xa lánh nhà họ Cố và luôn có chút sợ hãi cô sư muội này.

Lúc bấy giờ, một học trò của nhà họ Cố rất giỏi thôi miên. Lão gia nhận người này làm con nuôi, đổi tên thành Cố Dạng.

Cố Dạng thôi miên Cố Trà, phong bế những ký ức đau thương của cô. Nhưng ý thức cô quá mạnh, thỉnh thoảng vẫn nhớ lại điều gì đó. Lão gia đành để cô theo Cố Dạng học thôi miên, vừa để ổn định bệnh tình của mình.

Mười mấy năm trôi qua, cô hồi phục như người bình thường. Nếu không phải thỉnh thoảng nhớ lại những hình ảnh đẫm máu, Cố Trà có lẽ chẳng tò mò về cái chết của cha mẹ.

Cố Trà nhìn chằm chằm cuốn nhật ký, ngẩn ngơ. Cô mơ hồ nhớ đến ngày ấy, khi ông nội ngồi trong phòng nhìn tuyết, ánh mắt xuyên qua cô như nhìn một người khác. Nhật ký ghi rằng Cố Trà có nét giống bà nội. Có lẽ khi nhìn cô, ông thường nhớ đến người vợ đã khuất.

Sau này, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng không giữ được. Ông sống cả đời trong đau khổ, chẳng có gì suôn sẻ, là một người đáng thương.

Hôm ấy, cô từng nói muốn nghe chuyện của ông. Hôm nay, ông viết cả đời mình vào nhật ký, như thể chính miệng kể cho cô nghe.

Cố Trà khẽ thở dài, có lẽ vì quá mệt, cô ngủ thiếp đi trong thư phòng. Trì Đàm thực ra vẫn đợi ngoài cửa.

Đêm xuống, anh mới bước vào, cẩn thận bế cô về phòng nghỉ ngơi.

Tang lễ lão gia diễn ra rất long trọng, nhiều người đến viếng.

Khương Duy bị người của Trì Đàm bắt được. Theo ý Cố Trà , hắn bị giao cho cảnh sát xử lý. An Tiểu Mỹ và Trương Khanh đến thăm cô, thấy cô ổn mới yên tâm rời đi.

Ngày tang lễ lão gia , Cố Trà gặp lại một người quen mà xa lạ.

Anh ta vẫn như trong ký ức, nụ cười như gió xuân: “Tiểu Sơn Trà, bao năm nay sống thế nào?”

Chuyện cũ như gió thoảng qua. Lúc này, Cố Trà như trưởng thành hơn rất nhiều. Cô không còn là cô bé sẽ khóc khi nhắc đến tên anh ta, chỉ mỉm cười dịu dàng: “ Chú Cố Dạng , hoan nghênh trở về.”

Khi tin này đến tai Trì Đàm, sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Cố Dạng?

Người mà Cố Trà gọi tên trên giường anh? Người khiến cô rơi lệ? Người cô từng nói muốn cưới?

Anh bực bội tháo cà vạt.

Sải bước đi ra ngoài.