Trì Đàm tưởng mình nghe nhầm, hết lần này đến lần khác xác nhận rằng Cố Trà thực sự nói là “thích”. Cô gái nhỏ cuối cùng cũng thốt ra , giọng có chút ngại ngùng, rồi bỗng dưng nổi tính trẻ con: “Không thích, không thích nữa.”
Nhưng ngay lập tức, Trì Đàm đã kéo cô vào lòng: “Đừng, đừng nói không thích.”
Cố Trà cảm nhận được sự hoảng hốt và lo lắng trong anh, cô thở dài nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Trì Đàm, chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt, được không?”
“Được.” Anh khẽ đáp, cánh tay siết chặt đến mức Cố Trà hơi khó thở. Thương anh, cô đẩy nhẹ : “Cho em xem vết thương của anh đi.”
“Đừng nhìn, xấu lắm, sẽ làm em sợ đó.”
Cô cười khẽ: “Anh nghĩ em là trẻ con à? Em không sợ đâu, cho em xem đi.”
Nhưng Trì Đàm nhất quyết không chịu, dù Cố Trà nài nỉ thế nào cũng vô ích.
Anh nắm tay cô, tìm đường ra, dùng bật lửa soi sáng, một tay ôm chặt cô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Cố Trà chỉ thấy được đường nét mơ hồ của anh.
“Trì Đàm.”
“Hử?” Anh dừng bước, đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Sợ à? Đừng sợ.”
Cô lắc đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo bên hông anh: “Có đau lắm không?”
Từ nãy đến giờ, anh không hề rên một tiếng, như thể chẳng có chuyện gì, nhưng Cố Trà biết anh đang cố nhịn để cô không lo lắng.
Người đàn ông nhếch môi: “Đau.”
Anh dỗ dành: “Trà Trà hôn anh một cái, hôn là hết đau ngay.”
Cố Trà ngoan ngoãn thật, kiễng chân hôn lên khóe môi anh: “Còn đau không?”
“Vẫn đau.” Trì Đàm khàn giọng thì thầm: “Chờ ra khỏi đây, em bù đắp cho anh được không?”
Dù còn nhỏ, Cố Trà cũng hiểu ý anh. Cô cúi đầu nghĩ ngợi, làm ngơ ánh mắt nóng bỏng trước mặt, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Trì Đàm sững người, chữ “được” ấy khiến cả người anh tê dại, đầu óc trống rỗng. Anh nhịn không nổi, yết hầu trượt dài, bật cười khẽ: “Ngoan thật.”
Bàn tay anh càng thêm nóng bỏng, ôm cô thật chặt bên mình.
Từ hang động, họ đi một đoạn, Cố Trà và Trì Đàm không ngừng tìm kiếm xem trong hang có cơ quan nào không, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Đến khi nhìn thấy một tia sáng, hang động bỗng rung chuyển dữ dội. Trì Đàm vội vàng che chắn cho cô.
Cơn rung lắc không ngừng, nếu còn ở lại, e là cả hang sẽ sập. Trì Đàm bảo vệ Cố Trà lao ra ngoài, nhưng một luồng lực mạnh bất ngờ ập đến, cả hai ngã xuống đất.
Cố Trà cắn răng chịu đau, không kêu lấy một tiếng. Trì Đàm thì luống cuống, vội kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không, rồi lập tức ôm cô vào lòng.
Họ bị ngã vài lần trong hang, nhưng Trì Đàm luôn bảo vệ cô chu đáo. Bản thân anh thì chật vật, bộ dạng thê thảm.
Khi hang động rung chuyển lần nữa, Trì Đàm ôm Cố Trà trốn vào góc tường. Tay anh chạm phải một vật, anh khẽ nhíu mày, thử xoay nó. Cơn rung đột nhiên dừng lại, ngay sau đó bức tường sau lưng Trì Đàm mở ra một cánh cửa bí mật. Anh lấy vật đó ra xem kỹ, đôi mày cau chặt giãn ra.
“Trà Trà.”
Cố Trà ngẩng đầu. Trì Đàm đặt vật đó trước mặt cô: “Mở ra xem đi.”
Cô không ngốc, lập tức hiểu đây có thể là gì. Nhìn thấy hộp bản đồ, mắt cô sáng rực, vui mừng hôn lên má Trì Đàm.
Anh ngẩn ra, trong mắt ngập tràn sự dịu dàng không thể tan biến.
Ai ngờ được tấm bản đồ kho báu thứ ba lại nằm trong cơ quan của Thành Sa này. Thật đúng là “đi mòn giày sắt chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công”.
Tìm được bản đồ, Thành Sa cũng mất ý nghĩa. Trì Đàm đưa Cố Trà ra ngoài dễ dàng.
Văn Cảnh và đám vệ sĩ không vào khu cơ quan, vẫn chờ bên ngoài. Thấy hai người ra, Văn Cảnh nhìn Cố Trà trước, thấy cô không sao, chẳng kịp hỏi han gì thêm, vội nói: “Tiểu thư, lão gia xảy ra chuyện rồi!”
Trên đường, Cố Trà đã nắm được tình hình. Hóa ra Khương Duy đã bắt cóc lão gia, biết cô ra ngoài tìm tấm bản đồ thứ ba, định dùng mạng lão gia để ép cô giao hết bản đồ.
Trì Đàm và Cố Trà lập tức về nước, đến thẳng nhà họ Cố. Cố Sâm áy náy vì không chăm sóc tốt lão gia.
Thấy Cố Trà, anh vội xin lỗi. Cô chỉ lắc đầu: “Không phải lỗi của anh. Khương Duy vốn dĩ xảo quyệt. Liên lạc với hắn ta đi, em muốn gặp hắn.”
Địa điểm gặp được hẹn ở ngoại ô. Cố Trà đến sớm, Trì Đàm không lộ diện, âm thầm bảo vệ cô.
Khương Duy dẫn lão gia ra, liếc nhìn Cố Trà . Thấy cô phong trần mệt mỏi, rõ ràng vừa về nước, hắn biết mình đoán đúng ,lão gia nhà họ Cố quả nhiên có chút quan trọng với cô, bằng không cô đã chẳng vội vã đến gặp hắn.
“Sư muội, tôi không vòng vo với cô . Giao bản đồ ra đây, tôi sẽ thả ông già của cô ngay.”
Hắn nói, đặt dao lên cổ lão gia. Lão gia vẫn bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi hay lo lắng vì bị đe dọa.
Cố Trà liếc con dao trên tay Khương Duy, nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được.”
Cố Trà không phải người thích nói lời vô nghĩa. Những việc có thể đi thẳng đến kết quả, cô không muốn vòng vo. Huống chi, Khương Duy chẳng phải loại người có thể bị đánh bại bằng chiến thuật ngôn từ. Ngày trước, cô từng vì ông nội mà thỏa hiệp với Trì Đàm, hôm nay, vì ông nội, cô cũng có thể làm giao dịch với Khương Duy.
Dù vậy, việc lấy lại tấm bản đồ đã mất sau này sẽ phiền toái hơn một chút, nhưng Cố Trà chẳng để tâm mấy.
Câu trả lời của cô gái khiến Khương Duy nở nụ cười hài lòng. Nhưng lão gia lập tức cau mày, nhân lúc Khương Duy đắc ý, ông nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, ép con dao kề sát vào yết hầu mình mạnh hơn.
Ông nhìn cháu gái, lạnh lùng nói: “ Ông nội dạy con một bài học cuối cùng! Có thể bị uy hiếp một lần, nhưng không thể để bị uy hiếp lần thứ hai. Nếu để vậy, sẽ có lần thứ ba, thứ tư! Ta dẫn dắt con bao năm, những gì có thể dạy đều đã dạy. Những gì chưa kịp dạy, con phải tự mình lĩnh ngộ. Ta đã già, chết chẳng tiếc. Ta tồn tại không phải để trở thành gánh nặng cho con.”
Nói xong, ông kéo mạnh lưỡi dao vào yết hầu mình.
Máu lập tức tuôn trào. Sắc mặt Cố Trà tái nhợt trong chớp mắt.
Khương Duy kinh hãi lùi lại hai bước. Dù xảo quyệt đến đâu, hắn vẫn lập tức nhận ra nếu lão gia chết, hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Hắn vội quay đầu bỏ chạy. Từ chỗ tối, Trì Đàm chờ đúng thời khắc này, lập tức ra lệnh cho Tống Ưu dẫn người đuổi theo.
Cố Trà lao đến bên lão gia , dùng sức ấn chặt vết thương trên cổ ông. Cô vốn hiếm khi yếu đuối giờ đây mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào. Lão gia chậm rãi thở dài, yếu ớt nắm tay cô: “Còn một câu… ta chưa từng nói với con… Con luôn là niềm tự hào của ta.”
Cố Trà vội gật đầu. Lão gia khẽ dặn dò thêm vài câu, nhưng chưa kịp chờ xe cứu thương, ông đã qua đời trong vòng tay cô.
Mùa thu tĩnh lặng, mưa gió lành lạnh.
Cô ôm thi thể ông, ngẩn ngơ hồi lâu.