Người đàn ông từ phía sau siết chặt cô: “Lá gan lớn thật, nửa đêm lén gặp đàn ông khác sau lưng anh.”
Cố Trà cười vui: “Đó là chú của em mà..”
“Vậy sao? Tuổi anh cũng đủ làm chú của em rồi.”
Cố Trà nhướng mày: “Anh muốn làm không? Em không ngại.”
“Anh thì ngại!” Trì Đàm nghiến răng, càng ngày càng bất lực với cô, thì thào: “Anh muốn làm chồng em.”
Cố Trà : “Ông nội em vừa mới qua đời, không được đâu.”
Trì Đàm thở dài, bế cô lên giường, đắp chăn cẩn thận: “Được rồi, anh chẳng làm gì cả.”
Dỗ cô ngủ xong, anh ở trong phòng tắm ngẩn ngơ một lúc lâu mới ra. Cố Trà ngủ rất ngoan, Trì Đàm nhẹ nhàng lên giường ôm cô. Người mềm mại trong lòng, chỉ được nhìn mà không thể động, tuổi này rồi vẫn còn giữ mình trong sạch, đúng là thê thảm. Anh nhịn không nổi thở dài, nhưng chẳng còn cách nào.
**
Ở lại Khang Dụ Thành một thời gian, Cố Trà chọn một ngày thời tiết tốt để lên đường đến địa điểm của mảnh bản đồ cuối cùng Bình Hải.
Dựa theo gợi ý từ mảnh bản đồ thứ tư, mảnh bản đồ thứ năm nằm ở một thành cổ dưới nước tại Bình Hải.
Trì Đàm không thể để Cố Trà một mình đến nơi nguy hiểm như vậy, dĩ nhiên phải luôn bên cạnh bảo vệ cô.
Khi màn đêm buông xuống ở Bình Hải, Cố Trà trở về phòng nghỉ ngơi, trên giường đã có một người đàn ông nằm sẵn.
Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn anh: “Sao anh không ở phòng mình?”
Trì Đàm vẫy tay, giọng khàn khàn: “Lại đây.”
Cố Trà bước tới, cổ tay bị anh nắm chặt, trời đất xoay chuyển, cô đã bị anh kéo vào lòng.
“Ông nội em qua đời cũng được một thời gian rồi.”
Tai cô dần đỏ lên, Trì Đàm đưa tay véo nhẹ, dỗ dành: “Bảo bối, có phải nên thực hiện chút nghĩa vụ của vị hôn thê không?”
Cô đưa tay đẩy anh: “Trì Đàm!”
Giọng cô vừa giận vừa mềm, khiến tim Trì Đàm ngứa ngáy khó chịu.
Anh cúi xuống hôn cô: “Ngoan.”
Cố Trà lớn thế này, mọi việc thường thuận buồm xuôi gió, nhưng những điều chưa hiểu, đêm nay Trì Đàm đã dạy cô tất cả.
Một đêm tràn ngập vui vẻ, cô vừa khóc vừa nháo, cuối cùng mệt đến ngất đi. Trì Đàm thì cảm thấy mãn nguyện.
Hôm sau, họ không khởi hành đúng giờ vì giọng Cố Trà khàn đặc, nói không ra lời, và cô cũng khó xuống giường.
Trì Đàm chăm sóc cô chu đáo, đến mức người ngoài chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Ngày khởi hành, Cố Trà vẫn còn hờn dỗi, không thèm để ý đến Trì Đàm.
Anh vui vẻ dỗ cô: “Anh làm gì không tốt? Trà Trà nói ra đi, anh sửa được không?”
Đáp lại là một ánh mắt lạnh lùng từ cô gái nhỏ.
Anh bật cười: “Đừng giận nữa được không? Lần sau anh…”
Cố Trà vội bịt miệng anh: “Im đi!”
Trì Đàm cầm tay cô hôn tới hôn lui, khiến mặt cô đỏ bừng.
Những người khác đều nhận ra bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã khác, trêu đùa và yêu thương càng lúc càng tự nhiên.
Anh em Satan làm mặt quỷ, thầm nghĩ lão đại cuối cùng cũng “khai trai”.
Nhưng khi đến thành cổ dưới nước ở Bình Hải, mọi người đều thu lại vẻ đùa giỡn. Trước mắt là một thành phố màu xanh lam, ánh sáng lấp lánh như bầu trời, đẹp đến nao lòng.
Cố Trà hiểu rõ, càng đẹp thì càng nguy hiểm. Mảnh bản đồ cuối cùng chắc chắn khó lấy hơn các mảnh trước.
Trì Đàm ôm chặt cô: “Sợ không?”
“Không sợ.”
“Ừ.” Anh cúi xuống thì thầm: “Lấy được mảnh bản đồ này, về chúng ta sẽ kết hôn nhé.”
Cố Trà ngẩng lên: “Được.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ, sự dịu dàng chẳng thể che giấu.
Trì Đàm vu.ốt ve khóe mắt cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”
Mãi mãi, mãi mãi, không bao giờ để em bị tổn thương.
Anh thực sự không nỡ.
Cố Trà nắm tay anh: “Đi thôi, Trì Đàm.”
Nếu đã ở bên nhau, thì hãy vượt qua muôn vàn khó khăn, xông qua thử thách cuối cùng, tiến tới con đường hạnh phúc.
Bao năm tranh đấu, có lẽ hôm nay sẽ kết thúc. Từ nay, cô sẽ có gia đình, có bạn bè, và cả người yêu. Cô sẽ có một mái ấm của riêng mình.
Ánh mắt cô kiên định, truyền động lực cho mọi người xung quanh.
Cả nhóm bước vào thành phố.
Nơi đây đầy những con đường nước ngoằn ngoèo, họ chia thành nhiều nhóm để tìm kiếm.
Cố Trà nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận, nơi này nhiều cơ quan lắm.”
Tất cả gật đầu, thần thái nghiêm túc, tách ra hành động.
Cố Trà dĩ nhiên đi cùng Trì Đàm. Anh hỏi: “Có đau không?”
Cô ngẩn ra, nghĩ anh ám chỉ chuyện gì, tai lập tức đỏ bừng: “Trì Đàm, anh đứng đắn chút đi!”
Anh cười: “Anh đang nói chuyện đứng đắn mà.”
Trì Đàm bảo cô ngồi xuống: “Anh đi tìm, nhất định sẽ mang thứ em muốn về.”
Cố Trà nắm chặt tay anh: “Không được, nguy hiểm lắm.”
“Sao nào, luyến tiếc anh à? Hay là nhân cơ hội này nói ‘em yêu anh’ đi?” Anh nhướng mày, trêu chọc.
Má cô hồng rực: “Sao anh càng ngày càng lưu manh thế!”
Trì Đàm phát hiện Cố Trà thật ra rất dễ bị trêu, luôn nghiêm túc nhưng dễ mặt đỏ, đáng yêu chết mất.
Siêu ngọt ngào.
Anh bất ngờ hôn lên môi cô: “Chờ ở đây né, ông xã đi tìm kho báu cho em.”
Trì Đàm để cô ở nơi an toàn, rồi đi xa. Cố Trà không ngồi yên được, bèn nhìn quanh gần đó xem có dấu vết bản đồ không, nhưng không dám đi xa, sợ Trì Đàm quay lại không tìm thấy cô.
Cô tìm kiếm cẩn thận, nhưng lớn lên ở Cố gia, cô đã rèn được thói quen tai thính mắt tinh. Khi một bóng người lướt qua nhanh chóng phía sau, Cố Tr cảnh giác quay lại: “Ai đó?”Bóng người biến mất.
Cô nheo mắt, để ý các lối ra.
Đồng thời, trong lòng thoáng chút hoảng loạn.
Cố Trà cảm thấy bất an, như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Cô vội vàng theo con đường Trì Đàm rời đi, vừa chạy vừa gọi tên anh, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại.
Tâm trạng cô chìm xuống.
Không biết cơ quan nào bị kích hoạt, thành cổ dưới nước bắt đầu ngập. Mấy con đường như đập nước bị mở, dòng nước ào ạt tràn tới như mãnh thú.
Cố Trà cau mày, chạy về phía trước.
Cô nghe thấy vài tiếng thét chói tai, có lẽ nhóm hỗ trợ cũng đang đối mặt với dòng nước.
Chạy được một lúc, dòng nước cuồn cuộn đuổi theo sau, mang theo khí thế hủy diệt tất cả.
Nhưng cô vẫn không tìm thấy Trì Đàm.
Dù đã đi nhiều nơi trước đây, Cố Trà chưa từng gặp tình huống như thế này. Mắt thấy sắp bị dòng nước cuốn trôi, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt, cả người được bế lên, trốn vào một hang đá mà dòng nước không thể xâm nhập.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc, cô vội ngẩng đầu: “Trì Đàm.” Giọng cô run run, mang theo chút nghẹn ngào.
Trì Đàm vội ôm lấy mặt cô: “Đừng khóc, anh không sao.”
“Anh đi đâu? Em tìm mãi không thấy.”
Anh vừa hôn vừa dỗ: “Anh không sao mà.”
Anh đặt một vật vào tay cô: “Cho em.”
Cố Trà mở ra xem: “Bản đồ kho báu! Anh tìm được ở đâu?”
“Hôn anh một cái, anh nói cho em biết.”
Cô vừa tức vừa buồn cười: “Đến lúc này mà anh còn không đứng đắn.”
Trì Đàm nhướng mày: “Sao lại không đứng đắn? Ngoan nào, coi như thưởng cho anh.”
Cố Trà cong môi, kiễng chân định hôn anh.
“Cố Trà!” Một giọng nói vang lên.
Là Cố Lệnh.
Cô nhìn theo tiếng gọi, Trì Đàm bị cắt ngang chuyện vui, lạnh lùng cau mày, cũng nhìn sang.
Cố Lệnh đứng trên một cây cầu ngoài hang, dưới cầu là dòng nước chảy xiết. Vị trí của hắn rất an toàn, nhưng đã lâu không gặp, hắn gầy đi trông thấy, vẻ ngoài có phần điên dại: “Đưa hết bản đồ kho báu cho tôi!”
Cố Trà : “Cơ quan là anh kích hoạt sao?”
“Cô không ngốc nhỉ. Chỉ cần giao hết bản đồ, tôi sẽ tắt cơ quan. Nếu không, tất cả bọn bây sẽ chết đuối.”
Cố Trà siết chặt bản đồ, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh thật đê tiện.”
Những tình cảm ngày xưa tan biến trong khoảnh khắc này. Một chút lòng trắc ẩn còn sót lại trong cô cũng hóa thành tro bụi.
Trì Đàm không nỡ để cô rơi vào thế khó, kéo cô ra sau: “Chờ anh.”
Anh tung người nhảy xuống, lặn vào dòng nước đang dâng cao, tìm kiếm cơ quan trong dòng chảy cuồn cuộn.
Cố Trà ghé vào cửa hang, đuổi theo bóng dáng Trì Đàm.
Cố Lệnh cười lạnh: “Vô ích thôi, cơ quan không ở đó đâu. Các ngươi cứ chờ chết đuối đi!”
Cố Trà ngẩng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn. Cố Lệnh bị ánh mắt ấy đâm vào, thoáng rùng mình. Đây là lần đầu tiên hai huynh muội đối đầu căng thẳng như vậy.
“Cố Lệnh, nếu Trì Đàm xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh.”
“Được thôi, thử xem!”
Trì Đàm bơi xa, ngoi lên hít thở rồi lại lặn xuống tìm.
Lặp lại vài lần, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Mực nước càng lúc càng cao, gần chạm đến hang đá.
Cố Trà bắt đầu khó thấy rõ bóng dáng Trì Đàm.
Cô cắn răng, nhìn Cố Lệnh: “Tôi có thể đưa hết bản đồ cho anh, mau dừng cơ quan!”
Nếu cứ thế này, Trì Đàm sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Lệnh đắc ý nhướng mày: “Tôi tưởng cô có bản lĩnh lớn lắm. Tìm bao lâu mới có được bản đồ, cuối cùng chẳng phải vì một gã đàn ông mà giao hết sao?”
“Đừng nói nhảm, dừng cơ quan ngay! Tôi sẽ đưa bản đồ cho .”
“ Cô nghĩ tôi tin cô à?”
“Anh nghĩ tôi là anh chắc? Tôi nói là làm!”
Cố Lệnh trầm giọng: “Được.”
Hắn sờ soạng trên cầu, nhanh chóng tìm được cơ quan, tắt đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đáy hồ cuốn lên một lốc xoáy. Trì Đàm bị kéo xuống, không thể ngoi lên. Cố Trà hét lớn: “Trì Đàm!”
Cô ngẩng lên nhìn Cố Lệnh. Hắn cười tươi tắn: “Tôi hiểu cô, nên chẳng bao giờ tin cô. Trừ phi cô tự tay đưa bản đồ cho tôi, nếu không tôi không nghe lời cô. Ném bản đồ qua đây, tôi sẽ tắt cơ quan ngay. Người yêu của cô chẳng trụ được lâu đâu.”
Cố Trà không chút do dự, ném bản đồ qua. Cố Lệnh chăm chú nhìn bản đồ, không để ý cô cố ý ném lệch.
Khi hắn vươn tay đón, mất thăng bằng, ngã nhào xuống nước.
Cố Lệnh không biết rằng, hắn không tin cô, thì cô cũng chẳng còn tin hắn.
Muốn chết thì cùng chết.
Cùng lúc, cô lao xuống dòng nước sâu, nắm lấy Trì Đàm, truyền hơi thở qua một nụ hôn.
Lốc xoáy càng lúc càng mạnh, cả hai đều không chống đỡ được lâu.
Trì Đàm dồn sức đẩy cô ra, và ngay lập tức, anh bị lực hút của lốc xoáy kéo vào.
Sau khi nuốt chửng một người, cơ quan tự động dừng, dòng nước cũng tan đi từ bốn phía.
Cố Trà ướt sũng, quỳ sụp trên mặt đất, ngẩn ngơ nhìn nơi Trì Đàm biến mất, rồi ngất đi.