Cố Trà tỉnh lại trong phòng mình, tại Cố gia.
Louis và Hứa Tiêu canh bên giường, thấy cô mở mắt, họ vội thông báo cho Cố Dạng và Cố Sâm.
Chẳng bao lâu, mọi người đều có mặt. Cố Trà đưa mắt nhìn một lượt, nhưng không thấy Trì Đàm đâu.
Cô cau mày, định nói gì đó, nhưng cổ họng đau rát.
Phải cố gắng lắm cô mới thốt ra được: “…Trì Đàm đâu?”
Hứa Tiêu lập tức đỏ hoe mắt. Không chỉ cô ấy, vài anh em của Satan cũng không dám đối diện với ánh mắt đau buồn của Cố Trà.
Môi cô tái nhợt, cố gắng hỏi lại: “Anh ấy ở đâu?”
Hứa Tiêu kéo chăn cho cô: “Trà Trà, cô phải giữ gìn sức khỏe. Lão đại… chúng tôi vẫn chưa tìm được anh ấy.”
Cố Trà sững sờ.
Cô chống tay định ngồi dậy: “Tôi phải đi tìm anh ấy, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Thấy không khuyên nổi, Cố Dạng đỡ vai cô, muốn cô nằm xuống. Nhưng Cố Trà bướng bỉnh chống giường, kiên quyết nhìn Cố Dạng, bất ngờ nắm chặt cổ tay anh: “ Chú nói cho cháu biết đi, Trì Đàm làm sao rồi?”
Cô gái từng cao quý, kiêu ngạo ngày nào giờ như mất hết cốt cách, trở nên yếu đuối đến đau lòng.
Cố Dạng không nỡ thấy cô như vậy, do dự nhưng vẫn nói: “Trà Trà, cháu đã hôn mê gần hai tuần. Trong thời gian đó, mọi người không ngừng tìm kiếm tung tích Trì Đàm, nhưng lốc xoáy kia dẫn đến một nơi không lối ra. Dưới đó có lẽ toàn là nước. Trì Đàm rất có thể…”
“Không thể nào!” Cố Trà đột nhiên đỏ mắt, ngắt lời anh.
Cô đẩy tay Cố Dạng, định xuống giường, nhưng bị Cố Sâm giữ lại: “Em định làm gì? Đừng quên em là người thừa kế Cố gia, em không thể tùy ý hành động nữa!”
“Em biết.” Cố Trà sắc mặt tái nhợt. Cô không khóc, nhưng ai cũng thấy được sự ảm đạm và tuyệt vọng trong mắt cô. Cố Trà trước đây có bao giờ mang ánh mắt như vậy?
Cố Sâm nhận ra lời mình quá nặng nề. Chỉ vì ba chữ “người thừa kế”, Cố gia luôn trói buộc cô bằng những gông xiềng nặng nề. Ngay cả tình yêu của cô cũng phải cân nhắc lợi ích. Vất vả lắm cô mới yêu một người thật lòng, anh không nên đả kích cô như thế.
Giọng Cố Trà bình tĩnh: “Anh ấy bảo tôi chờ, anh ấy nhất định sẽ trở về. Tôi đi chờ anh ấy.”
Cố Dạng hiểu cô muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bèn nói: “Được, đi tìm đi .”