Trì Đàm đã trở về, hơn nữa là trở về trong trạng thái sống sót.
Điều này khiến mấy gã đàn ông của Satan kích động đến ôm đầu khóc rống.
Vì Trì Đàm nóng lòng muốn kết hôn, họ không ở lại Bình Hải lâu.
Nhưng điều Cố Trà không ngờ tới là, khi họ còn đang trên máy bay, Trì Đàm đã thông báo cho Tống Ưu ở Khang Dụ Thành chuẩn bị hôn lễ, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Cố Trà vừa đúng độ tuổi kết hôn ở Khang Dụ Thành. Sau khi máy bay hạ cánh, Trì Đàm không để cô về nhà họ Cố trước mà bế thẳng cô lên xe đến Cục Dân chính, như thể sợ cô đổi ý.
Hai người mặc áo sơ mi trắng chụp ảnh đăng ký kết hôn. Khi nhân viên công tác đóng dấu xong, Trì Đàm cầm hai cuốn sổ đỏ, vui mừng đến không biết phải làm sao.
Cố Trà chưa từng biết Trì Đàm lại hay cười đến vậy. Anh nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô, như thể vẫn sợ cô sẽ chạy mất.
Không còn cách nào, anh đã chờ khoảnh khắc này quá lâu, luôn cảm thấy mình đang mơ. Chỉ khi thực sự chạm vào cô, anh mới dám tin rằng, từ giờ phút này, cô mãi mãi thuộc về anh.
Cố Trà hôn nhẹ lên cằm anh: “Ông xã.”
Trì Đàm vừa kiềm chế được cảm xúc kích động thì lại sụp đổ, ngây người nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”
Cố Trà ôm cổ anh. Cô gái nhỏ nhắn, Trì Đàm dùng cánh tay nâng cô lên, nghe cô ngọt ngào gọi lần nữa: “Ông xã chứ gì.”
Trời ơi!
Ngọt ngào quá!
Anh ôm lấy cô vợ nhỏ hôn đắm đuối, hôn đến khi má cô ửng hồng, mắt phủ sương mù, càng thêm kiều diễm đáng yêu.
Trì Đàm khẽ thở dài, lúc này mới cảm thấy mang thai cũng không hẳn là tốt.
Từ Cục Dân chính đi ra, Trì Đàm cuối cùng cũng chịu đưa cô về nhà họ Cố, nhưng vì không yên tâm về cô vợ nhỏ, anh nhất quyết không chịu rời đi.
Cố Sâm và Cố Dạng chẳng hiểu chuyện gì.
Cho đến khi Cố Trà hơi ngượng ngùng nói: “Em mang thai rồi.”
Dù sao cũng là chú và anh trai, cô không tránh khỏi chút thẹn thùng.
Cố Dạng và Cố Sâm quả nhiên sững sờ hồi lâu. Cố Dạng nhíu mày liếc nhìn Trì Đàm, còn Trì Đàm thì tỏ ra lạnh nhạt, chẳng thèm để ý.
Cố Sâm sững sờ xong, mở miệng hỏi: “Hai đứa còn chưa kết hôn mà.”
Dù tư tưởng anh rất cởi mở, nhưng trong mắt anh, Cố Trà vẫn là cô bé nhỏ ngày nào. Vậy mà giờ đã mang thai, sắp làm mẹ? Thật huyền ảo!
Trì Đàm như ông lớn lôi ra hai cuốn sổ đăng ký kết hôn: “Kết hôn rồi.”
Cố Sâm và Cố Dạng: “…”
Tên này đúng là kẻ tàn nhẫn!
Chút thời gian cũng không để cho nhà họ Cố do dự hay đổi ý.
Cố Dạng và Cố Sâm không thể nói gì thêm, đành phải tham gia vào công tác chuẩn bị hôn lễ dù đã muộn. Dù sao đây cũng là đại hôn của hai nhà quyền lực, không thể qua loa.
Trì Đàm cũng nhân cơ hội ấy chính thức tiếp nhận việc chăm sóc Cố Trà tại trang viên của mình.
Chờ cô tĩnh dưỡng vài ngày, sức khỏe khá lên một chút, Cố Trà liền triệu tập mọi người trong nhà họ Cố, ghép lại năm mảnh bản đồ kho báu. Khi năm mảnh ấy ghép thành một bản đồ hoàn chỉnh, vị trí kho báu được xác định nằm ngay tại Khang Dụ Thành.
Chỉ là vị trí kho báu lại nằm sâu trong núi rừng heo hút, đến mức không ai có thể ngờ tới. Công trình khai phá rất lớn, nên họ phải cử người đi mở đường trước.
Vì cần phải khai phá cả một vùng núi, Trì Đàm đã sớm mua lại cả ngọn núi ấy.
Cố Trà lúc này có thể toàn tâm toàn ý đi tìm kho báu.
Đến ngày khai sơn tìm kho báu, An Tiểu Mỹ và Trương Khanh cũng đến góp sức.
Khai thác được một vòng, rồi vòng sau liền có tin truyền đến: hang động đã được mở, nghe nói phát hiện ra dấu hiệu của kho báu nên không thể tiếp tục nổ mìn nữa.
Khi Cố Trà nhận được tin, gần như có thể khẳng định nơi đó chính là chỗ cất giấu kho báu.
Cô cùng Trì Đàm lập tức đến nơi.
Dựa theo lộ trình trên bản đồ, quả nhiên họ đã tìm được kho báu truyền thuyết.
Trước mắt là một ngọn núi vàng, lấp lánh đến hoa cả mắt, vàng bạc châu báu chất đầy cả hang động, không chừa lấy một khe hở.
Mọi người ở đó đều tròn mắt kinh ngạc, ngay cả Cố Trà cũng sững người. Cuối cùng cũng hiểu, vì sao lại có nhiều người vì khối tài sản này mà tranh giành đến thế.
Trì Đàm ghé tai cô cười nói:
“Chúc mừng bảo bối, từ nay em chính là người phụ nữ giàu nhất Khang Dụ Thành.”
Cố Trà khẽ cười:
“Vậy còn anh?”
Trì Đàm nhướng mày:
“Anh là người đàn ông giàu nhất Khang Dụ Thành.”
Cố Trà sững người, nhìn về phía anh:
“Tài sản của anh còn nhiều hơn cả kho báu này sao?”
Trì Đàm ôm lấy cô:“Tất cả đều cho em.”
Cố Trà có chút ngỡ ngàng ,quả nhiên!
Cô chợt nghĩ đến một chuyện:
“Nếu anh còn giàu hơn cả em, tại sao trước đây lại muốn cướp đồ của em?”
Trì Đàm nghẹn lời. Đúng là anh thích quyền lực và lợi ích, nhưng chưa từng thực sự để tâm đến kho báu nhà họ Cố. Dù sao thì… anh cũng đâu thiếu tiền.
Ban đầu tiếp cận Cố Trà chỉ là vì vô tình nghe được người thừa kế nhà họ Cố rất ghê gớm. Trì Đàm vốn luôn tò mò những thứ mới lạ, muốn xem thử vị đại tiểu thư nhà họ Cố là người thế nào.
Và vào ngày họ gặp nhau, bánh răng số phận bắt đầu quay.
Sau đó anh theo đuổi cô, tranh giành với cô, đến mức chẳng rõ mình muốn kho báu hay chỉ đơn giản là muốn thu hút sự chú ý của cô. Vì cô gái này thực sự quá kiêu ngạo, quá bình tĩnh. Trong mắt cô, anh dường như chưa từng tồn tại, nhưng anh lại rõ ràng biết mình đã sa vào, và sa vào quá nhanh, quá bất ngờ, không kịp trở tay.
Khi một người không muốn thừa nhận cảm xúc của mình, không muốn thừa nhận thất bại, điều đó thật đáng sợ. Chính vì vậy mà anh chọn cách sai lầm, để rồi bỏ lỡ cô trong suốt hai năm, và chính khoảng thời gian đó giúp anh hiểu rõ rằng, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, thứ anhmuốn có lẽ… không phải là kho báu.
Còn rốt cuộc anh muốn điều gì…
Trì Đàm nhìn Cố Trà , khẽ nói: “Tên hỗn đản đó đã dùng sai cách.”
Anh vậy mà đang mắng… chính mình là tên hỗn đản.
Cố Trà bật cười thành tiếng:
“Đúng là đồ hỗn đản.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nụ cười của cô dịu dàng.
Ánh mắt của anh đầy cưng chiều.