Tin tức về kho báu nhà họ Cố được khai quật nhanh chóng leo lên top tìm kiếm. Cố Trà trong nháy mắt trở thành danh môn giàu có nhất Khang Dụ Thành. Cùng lúc, thời gian hôn lễ của cô và Trì Đàm cũng được công bố rộng rãi.
Dư luận không khỏi xôn xao, người người đều trầm trồ: “Đệ nhất danh môn kết hôn với người đàn ông ưu tú nhất Khang Dụ Thàng, đúng là một mối lương duyên hoàn hảo, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!”
Phán quyết của Khương Duy cũng đã được tuyên: với hàng loạt tội danh, hắn bị kết án tù chung thân.
Còn Cố Lệnh, sau quá trình điều tra nghiêm ngặt, bị đưa đi sống ở vùng quê hẻo lánh, cả đời bị giám sát chặt chẽ, không được phép quay lại Khang Dụ Thành, càng không thể gây sóng gió gì thêm.
Ngày hắn bị đưa đi, còn lớn tiếng đòi gặp Cố Trà . Nhưng cô hoàn toàn phớt lờ.
Cô đoán được hắn định nói gì—có thể là van xin cô , cũng có thể là mắng chửi một trận. Nhưng với cô, mọi kết quả đều chẳng còn quan trọng.
Từ khoảnh khắc hắn dùng tính mạng của Trì Đàm để uy hiếp cô, tình nghĩa huynh muội giữa họ đã chấm dứt.
Đó là con đường hắn tự chọn.
Không thể trách ai được.
Giải quyết xong mọi việc lặt vặt, Cố Trà an tâm chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngày cưới, trời trong xanh, mây trắng nhẹ trôi, ánh nắng rực rỡ. Hai nhà Trì – Cố chính thức trở thành thông gia. Mọi khúc mắc trong quá khứ như tan theo ánh sáng ngày lễ, ít nhất, trong khoảnh khắc này, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Nhạc Lâm và Khương Sán đều đến dự lễ cưới. Cả hai im lặng, nét mặt có chút buồn bã, từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ uống rượu. Cố Sâm mặc kệ họ.
Hứa Tiêu và An Tiểu Mỹ ở bên cạnh giúp Cố Trà chuẩn bị, Hứa Tiêu ríu rít không ngừng:
“Trước giờ em đã cảm thấy chị và lão đại đúng là định mệnh. Mấy năm làm fan CP như vậy, cuối cùng cũng thành đôi, mãn nguyện quá!”
Cố Trà khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn có chút hồi hộp.
Hứa Tiêu tinh ý nhận ra, chủ động chuyển hướng câu chuyện để nàng bớt căng thẳng. Cô bắt đầu khen ngợi Trì Đàm: “Đại tiểu thư còn nhớ Dương Vân Tiêu với Cao Văn Tâm không?”
“Nhớ chứ.”
Hứa Tiêu cười tươi: “Hai cô đó từng tranh giành tình cảm với chị. Sau vụ ầm ĩ đó, lão đại đích thân gây áp lực với Dương gia và nhà họ Trì, khiến họ phải ‘quản giáo’ con gái cho ra hồn. Dương gia sợ quá, vội vàng gả Dương Vân Tiêu đi sớm. Còn Cao Văn Tâm thì không còn chỗ dựa, tài nguyên tụt dốc, anti-fan đông nghịt, giờ sắp rời khỏi giới giải trí luôn rồi. Còn đâu tâm trạng mà dây dưa với lão đại nữa!”
Cố Trà có chút bất ngờ: “Còn Nhạc Tiệp thì sao?”
Hứa Tiêu cười khẩy: “Cô ta dám chọc chị, Trì gia sau đó đã ra tay rất nhiều lần với Nhạc gia. Trên thương trường cũng liên tục gây khó dễ, khiến nhà họ bây giờ phải cúi đầu làm người, nào dám gây sự nữa.”
“Còn nữa…” Hứa Tiêu tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Cố Trà nghe đến khẽ mím môi cười. Không ngờ anh lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy vì mình, vậy mà cô chẳng hay biết gì.
Nhờ có Hứa Tiêu và An Tiểu Mỹ trò chuyện rôm rả, tâm trạng Cố Trà cũng dần bình tĩnh lại.
Khi hôn lễ bắt đầu, cô mặc váy cưới đứng ngoài lễ đường.
Văn Cảnh và một vệ sĩ khác đẩy cánh cửa lễ đường ra.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào.
Cố Trà ngẩng đầu, và bắt gặp ánh mắt Trì Đàm—khoảng cách vừa đủ gần để thấy rõ, cũng vừa đủ xa để hồi hộp.
Chỉ một ánh nhìn, như gợi lại tất cả quá khứ của hai người—sự cô độc, lạnh lùng, khép kín—nhưng rồi cũng chính vì đối phương mà trở nên mãnh liệt, rực cháy và kiên định.
Khoảnh khắc ấy, họ đứng trên vòng xoay thời gian, đối diện nhau, cùng lựa chọn đi hết cuộc đời này bên nhau.
Âm nhạc vang lên.
Trì Đàm bước về phía cô.
Giữa ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người, người đàn ông mặc vest, dáng cao ngất ấy cúi người bế bổng cô gái của mình lên.
Ánh sáng phản chiếu sau lưng anh, rực rỡ như tuyên ngôn: “Cả đời này, anh nguyện gánh hết phong ba, yêu em đến bạc đầu.”
Trì Đàm cúi đầu, giọng dịu dàng: “Em không cần bước đi trước đâu, chỉ cần đứng ở đây. Anh sẽ luôn bước đến bên cạnh em. Anh sẽ luôn là người yêu em trước.”
Cố Trà cong môi mỉm cười, giơ tay ôm lấy cổ anh.
Cô như nhìn thấy ánh sáng trong mắt Trì Đàm—ấm áp hơn bất kỳ thời khắc nào.
Và nghe thấy anh nói: “Bảo bối, bây giờ anh muốn đưa em đến tương lai của chúng ta. Đừng sợ, nơi đó rất tuyệt vời ,có anh người yêu em.”
Cố Trà nở nụ cười ngọt ngào:
“Trì Đàm, em không sợ. Thật sự không sợ—vì có anh mà.”
Trì Đàm ôm lấy cô dâu của mình, từng bước một đi về phía tương lai.
Anh từng nghĩ trái tim mình đã mục ruỗng.
Tình yêu cũng chẳng là gì.
Thế nhưng, chỉ cần cô liếc anh một cái, chỉ cần một cái liếc mắt thôi.
Trái tim đã mục ruỗng, héo tàn ấy bỗng sống lại.
Trì Đàm biết, cả đời này của anh, có một liều linh dược hồi sinh.
Đó chính là cô gái tựa như mây trên đỉnh trời này.
Món quà mà thần linh ban tặng.
Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đáp xuống lòng anh.
Trì Đàm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Anh sẽ nuông chiều cô cả đời, cho đến hơi thở cuối cùng.