Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 9



Trì Đàm chưa từng che giấu hứng thú với cô.

Nhưng hứng thú này bắt nguồn từ đâu, Cố Trà hiểu rõ hơn ai hết. Với những người như họ, nói chuyện tình cảm là điều tục tĩu nhất. Chỉ có lợi ích trực tiếp mới khiến họ động lòng.

Điều này, cả hai đều hiểu.

Vì thế, dù bị anh ôm Cố Trà chẳng mảy may rung động, thậm chí lười giãy giụa.

Trong bóng tối, vườn hoa rực rỡ trải ra. Đôi nam nữ ôm nhau trông như tình nhân yêu nhau say đắm.

Cố Trà thậm chí cảm thấy, trong đôi mắt đen thẳm của Trì Đàm có hình bóng cô, dường như rất dịu dàng. Nhưng nhìn kỹ, lại chẳng có gì.

Như sương mù, phá một tầng đã nhanh chóng ngưng tụ thành tầng khác, kéo dài bất tận. Một khi lạc lối, khó mà tìm lại chính mình.

Cả hai đều muốn thắng trong cuộc đấu này, đều muốn là thợ săn. Điều đó có nghĩa, họ là kẻ thù.

Ôm hồi lâu,  đến khi Cố Trà hơi mất kiên nhẫn, Trì Đàm mới buông cô ra, nhưng lại tiến thêm một bước, dáng người cao lớn hoàn toàn bao phủ thân hình mảnh khảnh của cô.

Anh nắm cổ tay cô, cầm những ngón tay thon dài trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn. Tay vu.ốt ve mu bàn tay cô, động tác dịu dàng, thậm chí có chút cưng chiều, như đang nâng niu vật quý.

Tự nhiên Cố Trà nhớ đến nụ hôn trên máy bay, muốn rút tay về.

Trì Đàm giữ chặt, nhướng mày, nghiền ngẫm: “Sợ gì chứ?”

Giọng trầm khàn, trong đêm nghe thật mê hoặc.

“Ngài Trì, không phải định hôn tôi đấy chứ?” Cô cười, khóe môi và mắt cong như vầng trăng, là một cô gái nhỏ mềm mại, rất ngoan.

Trì Đàm nhìn cô, im lặng.

Chậm rãi buông tay.

Cố Trà lùi lại một bước, liếc về góc khuất. Một bóng người thẳng tắp bước ra theo ám hiệu của cô.

Dưới ánh đèn đường, gương mặt dần rõ, là Văn Cảnh.

Anh đứng cách Cố Trà vài bước, cúi đầu, cung kính: “Tiểu thư.”

“Tiễn ngài Trì ra ngoài.”

“Vâng.”

Văn Cảnh nhìn Trì Đàm, vẫn cung kính: “Ngài Trì, mời.”

Nhưng sự cung kính ấy so với Cố Trà thì thiếu chút chân thành, thậm chí mang theo địch ý.

Trì Đàm khẽ cười nhạt, đặt tay lên đầu Cố Trà , chạm vào mái tóc mềm mại. Anh chậm rãi vuốt, lướt qua vành tai cô, khẽ nhéo.

“Lần sau lại đến tìm em .”

Tay bị Cố Trà gạt ra: “Ngài Trì, anh nên sửa cái tật động tay động chân đi.”

“Tiễn khách.” Cô nghiêng đầu ra lệnh cho Văn Cảnh, rồi rời đi.

Vào phòng, Tề Hành đã biến mất không dấu vết.

Louis cung kính đứng ngoài phòng ngủ: “Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi canh gác ngoài cửa suốt, không biết hắn trốn kiểu gì.”

“Không sao, các người không giữ nổi đâu.”

Louis nhanh chóng cho người dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, dẫn hầu gái rời đi, đóng cửa.

Cố Trà đứng trước bàn gỗ lê chạm khắc, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, lật đồng hồ cát. Ngón trỏ mò mẫm dưới bàn, chạm vào một chốt mở.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói: “Tiểu thư.”

Cố Trà khựng tay: “Chuyện gì?”

“Ngài Trì đã đi. Tiểu thư có dặn dò gì thêm không?”

“Không, anh đi được rồi.”

Ngoài cửa không còn âm thanh, nhưng Cố Trà biết anh chưa đi. Cô nhìn chằm chằm những hạt cát chảy xuống trong đồng hồ cát, hỏi người ngoài cửa: “Văn Cảnh, anh muốn nói gì?”

Cô luôn thông minh, nhạy bén như thế. Văn Cảnh đột nhiên cảm thấy tâm tư mình có lẽ đã bị cô nhìn thấu từ lâu, chẳng thể che giấu.

Anh biết mình không xứng.

Cô là thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng, còn anh chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, không đáng kể. Thậm chí, anh chưa bao giờ thực sự được cô tin tưởng.

Nhưng nhìn cảnh trong vườn hoa, khi Trì Đàm ôm cô mà cô không phản kháng, anh vẫn không kìm được sự ghen tuông. Một tiểu thư như vậy, liệu cô có thích người đó?

Do dự mãi, anh vẫn hỏi: “… Tiểu thư và ngài Trì, là… quan hệ gì?”

Lỗ cát trong đồng hồ lớn, hạt cát rơi nhanh. Cố Trà  ngồi xuống, nhắm mắt: “Anh lấy tư cách gì để hỏi tôi?”

Cô gảy móng tay đỏ: “Tư cách vệ sĩ của tôi, hay kẻ giám sát của ông nội?”

“Không phải… Tôi chỉ trung thành với tiểu thư.”

Lời này nói ra, chính anh cũng thấy chột dạ. Rốt cuộc, anh là công cụ Cố Thương dùng để giám sát cô.

Mọi lời nói, hành động của cô đều phải phù hợp với thân phận người thừa kế nhà Cố. Cô phải tìm những mảnh bản đồ bảo tàng thất lạc khắp thế giới. Còn anh, là kẻ giám sát.

Nếu cô không nghe lời, anh thậm chí có thể làm tổn thương cô để buộc cô tuân theo lệnh của Cố Thương.

Đại gia tộc, từ máu đến xương đều lạnh lùng. Dù họ lớn lên cùng nhau, vẫn không thoát khỏi mạng lưới lợi ích. Ơn dưỡng dục từ nhỏ ăn sâu trong lòng khiến Văn Cảnh không thể phản bội Cố Thương, cũng không thể hoàn toàn trung thành với Cố Trà .

Vì thế, cô đã chán ghét: “Anh trung thành đến đâu, tôi hiểu rõ. Tôi và Trì Đàm quan hệ thế nào, anh không cần biết. Văn Cảnh, sau này nên hỏi gì, không nên hỏi gì, anh phải rõ.”

“Xin lỗi tiểu thư. Tôi hiểu rồi.”

Văn Cảnh đứng đó thật lâu, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng ngủ của Cố Trà, muốn xuyên qua cánh cửa khép chặt để thấy người bên trong, nhưng chẳng bao giờ đủ dũng khí, cũng chẳng bao giờ hiểu được suy nghĩ thật sự của cô.

Một cô gái như vậy, chẳng phải từ trước đến nay luôn là điều không thể với tới sao?

Sau khi anh rời đi, Cố Trà sờ chốt mở dưới bàn.

Bức tường lặng lẽ tách ra.

Hai lớp tường, sâu bên trong là một chiếc hộp, làm từ gỗ đàn hương cổ, tỏa mùi hương u nhã.

Cô bước tới, mở hộp. Bên trong là một cuộn bản vẽ da dê cũ kỹ. Mở ra, những đường nét bí ẩn hiện rõ. Cố Trà đã thuộc lòng nội dung, liếc mắt thấy vài chữ ở góc.

Bản đồ bảo tàng núi Nal.

Không nghi ngờ gì, thứ cô cầm mới là bản thật.

Còn bản đồ bị Trì Đàm cướp trước chỉ là đồ giả cô cố ý sắp đặt.

Cô lừa tất cả, kể cả ông nội Cố và Cố Lệnh, diễn một vở kịch “kỹ không bằng người” chân thật đến mức chính cô tự lừa mình.

Ai ngờ được, thứ này đã nằm trong tay cô từ nửa năm trước?

Cố Trà lấy bật lửa từ ngăn kéo, châm lửa đốt bản đồ bảo tàng núi Nal. Ngọn lửa nuốt chửng đường nét trên bản vẽ, như ác thú điên cuồng cắn xé kho báu.

Ánh lửa nhảy nhót chiếu lên gương mặt bình tĩnh của Cố Trà, vừa thanh thuần như thần thánh, vừa yêu mị như ma quỷ.

Cô ném bản vẽ gần cháy hết xuống sàn, ngọn lửa lập tức bùng lớn, rơi trên mặt đất.

Giọng cô gái nhẹ nhàng vang lên, bình thản: “Trì Đàm, anh có phải đã khinh địch rồi không?”

---

Trì Đàm châm điếu thuốc hút dở, tàn lửa lập lòe mang theo mùi khói nhàn nhạt. Người đàn ông nheo mắt, tặc lưỡi, rồi cười: “Khinh địch.”

Trong xe, mọi người đều có mặt. Trương Sinh lái xe, Tề Hành mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ thảm hại, cúi đầu không dám nói. Tống Ưu, trợ lý thân cận của Trì Đàm, tự thấy không làm tròn việc, chẳng dám nhìn lão đại.

Ba gã đàn ông ủ rũ như chó nhà có tang, không ngờ đại tiểu thư nhà Cố lại cao tay đến vậy, sớm thay bản đồ núi Nal bằng đồ giả. Giờ nghĩ trộm bản thật cũng trúng kế, để cả đám bị cô dắt mũi, cùng diễn một vở kịch. Tống Ưu thật muốn phỏng vấn đại tiểu thư, cảm giác đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay là thế nào.

Phải biết, trước kia trò này là độc quyền của lão đại nhà họ! Cô gái này thao túng quá đỉnh, thông minh đến mức khiến gã không nhịn được muốn vỗ tay khen “cao tay”!

Trương Sinh lén nhìn lão đại, ngập ngừng mãi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Lão đại  , ngài không phải thích tiểu thư nhà Cố chứ?”

Dù không tận mắt thấy cảnh trong vườn hoa, nhưng thiết bị theo dõi không thể giả.

Giọng điệu dịu dàng của lão đại lúc đó, tám trăm năm chưa từng có, rõ ràng không bình thường.

Trì Đàm đang hút thuốc, nghe câu này, điếu thuốc kề môi chưa hút, bỗng nhớ đến gương mặt Cố Trà  ,vừa thuần khiết, vừa yêu mị, hiếm cô gái nào như cô.

Cảm giác ôm cô, anh không nhịn được nhớ lại, thật sự mềm mại, thơm ngát.

Nhưng phụ nữ chẳng phải đều thế sao?

Anh chậm rãi gảy tàn thuốc, nhàn nhạt: “Chưa đến mức thích.”

Người đàn ông lạnh lùng thì đúng kiểu này.

Giây trước trêu chọc, giây sau phủi sạch.

Khiến đám đàn em ngơ ngác, nhất thời chẳng hiểu ý của lão đại.

Nhưng cũng đúng, người đàn ông thành thục như lão đại chắc thích phụ nữ ưu nhã, chín chắn. Cô gái mềm mại như tiểu thư Cố, có lẽ không hợp khẩu vị của anh.

Mấy gã thầm tính toán, sửa soạn ngày mai sắp xếp một bữa tiệc rượu cho lão đại giải sầu, đừng để tâm trí thật sự rơi vào tiểu thư Cố, còn bao việc lớn phải làm!