Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 10



Sáng sớm, Cố Trà bị chuông điện thoại đánh thức.

Người có thể gọi thẳng đến di động cô mà không bị Louis chặn, chỉ có hai người.

Bạn thân của cô Trương Khanh và An Tiểu Mỹ.

Hôm nay thứ bảy, họ gọi đến thì chắc là ngày nghỉ.

Trong điện thoại, An Tiểu Mỹ nhắc đến một quán bar mới mở, tên Hellfire, nhất quyết muốn trải nghiệm.

Cố Trà mỉm cười đồng ý, hẹn tối nay gặp.

Sau một hồi trò chuyện, cô cúp máy.

Mỗi sáng thức dậy, cô thường đến chào ông nội Cố trước, rồi theo lệ đấu khẩu vài câu với nhị thúc, tam thúc trên bàn ăn sáng, tiện thể ứng phó mấy lời châm chọc của Cố Hân.

Buổi sáng cứ thế trôi qua.

Chập tối, Cố Trà đến quán bar Hellfire. Khi cô tới, An Tiểu Mỹ đã tung hoành trên sàn nhảy. Thấy cô, cô nàng gào to, lách qua đám người đang nhảy loạn xạ, xông tới: “Trà Hoan, đây này, đây!”

Nhờ giọng hét của cô nàng, nhiều người ngoảnh nhìn về phía Cố Trà .

Trì Đàm ngồi ở bàn riêng, xung quanh không một bóng người, trên bàn đầy rượu đắt tiền. Người đàn ông đan tay đặt trên đầu gối, kẹp điếu xì gà chưa châm, nhìn về phía Cố Trà .

Giữa sàn nhảy náo nhiệt, dưới ánh đèn flash, cô đứng đó, lặng lẽ mỉm cười vẫy tay với bạn.

Trì Đàm lần đầu thấy cô cười như vậy, không thanh đạm như thường ngày, khóe mắt đuôi mày đều kiều mị, đáng yêu. Mái tóc dài của thiếu nữ uốn lọn buông xõa, cô mặc áo khoác lông trắng và váy ngắn hồng nhạt, áo khoác cầm trên tay.

Đêm nay có hai chữ rất hợp với cô.

Dịu dàng.

Đèn flash quá rối,  nhạc ồn ào, náo động.

Có khoảnh khắc, ánh mắt anh như mất tiêu điểm.

Khi tập trung lại, Cố Trà đã biến mất.

Anh nhíu mày không vui, đứng dậy định tìm.

Tìm gì?

Chắc là tìm cô gái nhỏ đột nhiên khiến tim anh rung động.

Trong phòng yên tĩnh, rượu ngon đầy bàn.

Trương Khanh và An Tiểu Mỹ đang uống rượu, chơi đoán số, đổ mấy chai rượu vang nặng độ xuống, bắt đầu say bí tỉ.

Cố Trà từ nhà vệ sinh bước ra, không ngờ gặp Khương Sán. Thấy cô, anh ta ngẩn người, giật mình xong luống cuống chào: “Cố tiểu thư chào, lâu rồi không gặp.”

Cố Trà mỉm cười: “Chào ngài Khương.”

Sau khi chào hỏi , cô chuẩn bị đi thì bị Khương Sán gọi lại: ‘Cô Cố! À, tôi muốn hỏi…’”

Cố Trà ngoảnh đầu nhìn lại phía anh ta.

Khương Sán lảng tránh ánh mắt cô, khó nhọc lên tiếng: “Tôi nghe anh cô nói, Trì tiên sinh từng đến nhà cô… Quan hệ của hai người, hình như…”

Cố Trà khẽ nhướng mày: “Hình như cái gì?”

Cô không ngờ chuyện hôm qua đã lọt đến tai Khương Sán. Quả nhiên, cái miệng lắm lời của Cố Lệnh đúng là danh bất hư truyền.

“… Cố tiểu thư, tôi muốn hỏi, cô có thích Trì tiên sinh không?” Hỏi xong, Khương Sán lo lắng liếc nhìn cô một cái.

Cố Trà lắc đầu: “Không thích.”

“Vậy hai người…”

“Khương thiếu gia, tôi nghĩ chuyện cá nhân của tôi không cần phải giải thích với anh.”

“Xin lỗi, là tôi lỗ mã.ng.”

“Xin lỗi thì tôi không nhận đâu.”

Lo lắng cho bạn đang say rượu, Cố Trà vội vã chạy về phòng.

Ánh đèn hành lang dịu dàng, hắt bóng cô kéo dài trên sàn. Cô thoáng liếc xuống, nhận ra bên cạnh bóng mình xuất hiện một dáng người cao lớn khác. Cô uyển chuyển xoay người, mỉm cười hỏi: “Trì tiên sinh, anh định đi theo tôi bao lâu nữa?”