Ở Thiên Mạt Địa, không phải tất cả chỉ có cát và những tàn tích hoang vu của thời đại đã qua. Dù nơi này là một vùng đất chết, vẫn còn đó những nơi dân cư tụ tập, những cộng đồng gắn bó.
Họ là dân bản xứ, những con người đã sống ở đây qua bao thế hệ, kết nối với vùng đất khắc nghiệt này. Là những cư dân chân chính, họ chưa bị tuyệt diệt bởi thời gian, chiến tranh hay sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
Bởi vì họ được các thế lực ngoại đạo bảo vệ, sống dưới ách đô hộ nhưng nhờ vậy có thể tồn tại qua cơn bão diệt chủng. Mặc dù khi sinh ra đã mang trong mình thần lực bẩm sinh, nhưng phần lớn trong số họ chỉ sở hữu tư chất bình thường. Thậm chí, nhiều người còn không thể đạt tới cảnh giới của Á Thần. Điều này khiến họ dường như bị định đoạt bởi số phận.
Nằm giữa sa mạc mênh mông, nơi những cơn bão cát luôn rình rập, có một vùng đất đặc biệt. Một chuỗi những ốc đảo kết nối với nhau như những viên ngọc xanh giữa lòng biển cát. Đây không phải chỉ là nơi trú ẩn, mà còn là trung tâm sinh tồn, nơi mà thiên nhiên và con người hòa quyện để chống lại nghịch cảnh.
Vùng đất này được gọi là Liên Trường Ốc. Nó được bao bọc bởi các dải núi đá sừng sững và những cánh đồng xương rồng trải dài, vừa là lá chắn tự nhiên trước những cơn bão cát, vừa là nguồn cung cấp lương thực hiếm hoi. Tại đây, những con suối ngầm chảy xuyên qua lòng đất, tạo nên các hồ nước nhỏ xanh như ngọc bích, duy trì sự sống cho cả người và động vật.
Người dân Liên Trường Ốc đã xây dựng những ngôi làng nhỏ, dựng lên các căn nhà bằng đất nung, rơm rạ, và cả những vật liệu họ tìm thấy trong tàn tích xưa cũ. Những ngôi làng ấy nối liền với nhau bằng những con đường cát được đánh dấu cẩn thận, tạo thành một mạng lưới phức tạp.
Dân cư nơi đây không chỉ là người bình thường. Họ là những thợ săn tài giỏi, các nghệ nhân bậc thầy, và cả những người kể chuyện, lưu giữ ký ức của Thiên Mạt Địa.
Mỗi câu chuyện về sự sống sót của họ đều là một minh chứng cho tinh thần bất khuất, một sự khẳng định rằng ngay cả ở vùng đất cằn cỗi nhất, sự sống vẫn luôn tìm được cách để nảy mầm.
Trong một quán rượu nhỏ nằm ở góc khuất của Liên Trường Ốc, ánh đèn vàng nhạt hắt lên những bức tường đất thô sơ, tạo nên bầu không khí ấm áp giữa đêm sa mạc lạnh lẽo. Vị già làng, đầu trọc bóng loáng, làn da nhăn nheo như vỏ cây khô, hàm răng chỉ còn lại hai chiếc, đang hí hửng kể lại câu chuyện cuốn hút quen thuộc.
“Và tiếng nổ to vang lên! Trưởng lão Tiên Tộc bị đánh bay như một con diều đứt dây!” Ông già hét vang đồng thời vung tay, động tác mạnh đến mức làm chiếc ly trong tay suýt văng ra ngoài. “Bóng Ma cười ngạo nghễ, ánh mắt như dao sắc xuyên qua tâm hồn kẻ địch. Một thân ảnh cô độc nhưng vững chãi như chiến thần bất tử, xuyên qua vạn quân Tiên Tộc mà không hề nao núng. Hắn rời đi… không một vết trầy xước!”
Lời kể của ông già làng như một ngọn lửa, nhanh chóng lan tỏa sự nhiệt huyết và phấn khích vào trong đám đông đang tụ họp. Ánh mắt người nghe sáng rực, không ít người hiện rõ vẻ hâm mộ, thậm chí là sùng bái.
“Một anh hùng thực thụ!”
Một gã thợ săn trẻ thốt lên, đôi tay vẫn giữ chặt chiếc ly rượu, như sợ đánh rơi nó sẽ làm mất đi hình ảnh Bóng Ma trong trí tưởng tượng của mình.
Lũ trẻ thì hoàn toàn bị cuốn hút, mắt tròn xoe, miệng há hốc, chúng vỗ tay không ngừng, còn tranh nhau hỏi:
“Ông ơi, rồi sau đó Bóng Ma làm gì nữa? Có đánh bại cả Tiên Tộc không?”
Vị già làng cười ha hả, vỗ nhẹ lên đầu một đứa trẻ, cười bảo:
“Chuyện đó, để lần sau kể tiếp! Hôm nay đủ rồi, các ngươi còn phải để ta uống rượu chứ!”
Những lão già say rượu ngồi ở góc quán lập tức hùa theo, nâng ly rượu cùng hò reo:
“Uống nào! Vì Bóng Ma!”
Các cô gái trẻ đứng dậy, váy dài tung bay trong tiếng nhạc. Họ bắt đầu nhảy múa, những điệu múa sôi động hòa quyện với nhịp điệu của nhạc cụ gõ đơn sơ. Ánh sáng từ ngọn lửa trong góc quán phản chiếu lên cơ thể họ, tạo nên một bức tranh sống động, rực rỡ giữa bầu không khí náo nhiệt.
Quán rượu đơn sơ phút chốc biến thành một lễ hội nhỏ. Vũ điệu hoang dã kết hợp với tiếng cười nói và tiếng cụng ly liên tục. Những gã say bắt đầu uống thêm, như thể không còn ngày mai.
Ở góc xa, một bóng người lặng lẽ ngồi trong bóng tối, đôi mắt sắc bén không rời khỏi vị già làng. Nụ cười nhàn nhạt thoáng qua, như thể câu chuyện kia không chỉ là một huyền thoại, mà còn ẩn chứa điều gì đó nhiều hơn.
Lê Nhật đã nghe câu chuyện này đến lần thứ ba trong ngày, và đây chỉ mới là ngày đầu tiên hắn đặt chân đến Liên Trường Ốc. Hắn ngồi ở một góc khuất, nhấp từng ngụm nước lạnh từ chiếc cốc bằng đất nung thô sơ, ánh mắt lặng lẽ quan sát không gian náo nhiệt. Người dân nơi đây ca tụng hắn như một anh hùng, mà nguyên nhân chỉ có một, hắn đã không ít lần giải thoát họ khỏi ách thống trị của Tiên Tộc.
Một vài gương mặt trong đám đông khiến hắn chợt nhớ đến những ký ức cũ. Họ là những nô lệ của Tiên Tộc mà hắn từng tiện tay cứu giúp trong những lần xâm nhập các cứ điểm cai trị. Họ không chỉ thoát khỏi sự tàn ác mà còn tìm được con đường đến Liên Trường Ốc, một nơi trú ẩn tạm thời giữa sa mạc mênh mông.
Liên Trường Ốc này, trên thực tế, cũng mang ơn hắn. Những dòng nước ngầm hiếm hoi nuôi sống cả khu vực, cũng như rượu ngon đang chảy tràn trong những chiếc ly của họ, đều nhờ vào một kiện pháp bảo mà hắn từng để lại. Khối bảo vật ẩn sâu dưới lòng đất ấy không chỉ duy trì nguồn nước ngầm mà còn tinh lọc và làm dồi dào dòng chảy, mang lại sự sống giữa lòng sa mạc chết chóc.
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía những đứa trẻ đang vui đùa quanh già làng. Chúng nhảy múa, hát vang, hân hoan với sự ngây thơ vốn có. Hình ảnh đó khiến hắn cảm thấy mọi hành động của mình, dù là thuận tay hay cố ý, đều mang một ý nghĩa nào đó.
Hành trình tìm đến nơi này không hề dễ dàng. Từ khi để lại kiện pháp bảo bổ sung cho dòng nước ngầm, hắn đã men theo sự khô cằn của Thiên Mạt Địa suốt hơn nửa tháng. Những dòng nước ngầm hiếm hoi trở thành sợi dây dẫn, kéo hắn đi qua vô số hiểm nguy, từ những bão cát cuồng nộ đến những đợt truy sát âm thầm của Tiên Tộc.
Đến hôm nay, khi ngồi giữa nơi mà hắn từng gián tiếp cứu sống, mọi thứ dường như được sắp đặt một cách kỳ lạ.
"Xảo hợp, hay do tạo hóa sắp đặt cho ta?" Hắn nghĩ thầm, nhấp thêm một ngụm nước.
Dòng suy tưởng của hắn bị cắt ngang bởi tiếng cười lớn của già làng. Câu chuyện "Bóng Ma đánh bại trưởng lão Tiên Tộc" lại được nhắc đến một lần nữa, kèm theo những tràng pháo tay và tiếng hò reo phấn khích.
“Có khi nào ngươi chán đến phát điên chưa?” Một giọng nói trẻ trung vang lên trong tâm trí hắn. Nhất Nguyên bên trong Thế Giới Ý Thức lại lên tiếng chế giễu, xung quanh hắn vẫn là rất nhiều pháp bảo vây quanh.
“Ta đã chán từ lần đầu tiên nghe họ kể rồi.” Lê Nhật đáp lạnh nhạt, khóe môi cong lên một chút như đang tự trào bản thân.
“Thế mà vẫn ngồi đây nghe thêm hai lần nữa, ngươi quả thật kiên nhẫn.” Nhất Nguyên trào phúng nói.
“Đôi khi, kiên nhẫn cũng là một loại bài học. Với lại, ta ngồi ở đây là để chờ một người.” Hắn thì thầm, ánh mắt trở nên sâu thẳm. “Đến rồi!”
Theo lời nói của Lê Nhật, một thân ảnh uyển chuyển xuyên qua đám đông, với chiếc mũ trùm đầu kín kẽ như muốn né tránh tất cả ánh nhìn. Bóng hình này ngồi xuống đối diện với hắn, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi và cất giọng nói nhẹ nhàng:
“Lê Nhật, ngươi thật là đúng hẹn.”
Lê Nhật nhẹ nhàng đáp:
“Ta là người rất trọng chữ tín, và càng xem trọng thời gian. Minh Nguyệt, mau nói tin tức mà cô biết.”
Ánh mắt đằng sau mũ trùm của người đối diện khẽ chút dao động, không hiểu là đang nghĩ gì, lời nói sau đó lại càng kín kẽ:
“Thứ mà ngươi muốn, ba ngày sau sẽ xuất hiện trong một buổi đấu giá đặc biệt. Được tổ chức bởi các thế lực ngoại đạo ở Thiên Mạt Địa.”
Xích Hồn bên trong Thế Giới Ý Thức nghe thấy điều này cũng không khỏi nắm chặt đôi tay.
Lê Nhật giữ nguyên vẻ bình tĩnh mà hỏi:
“Địa điểm và cách thức tham gia?”
Minh Nguyệt như sợ ai đó nghe thấy, lời nói lại càng thêm nhỏ nhẹ hết mức có thể:
“Buổi đấu giá là tuyệt mật, chỉ thành viên hội kín mới có thể tham gia. Nhưng ta đã chuẩn bị chu toàn cho ngươi…”
Trong tay Minh Nguyệt bất ngờ xuất hiện một vật nhỏ, tựa như một danh thiếp nhưng hoàn toàn màu đen, không có bất kỳ hoa văn hay văn tự nào trên bề mặt. Ánh sáng yếu ớt trong quán rượu khiến nó như hấp thụ mọi tia sáng, càng tăng thêm vẻ bí ẩn.
Cô ta nhẹ nhàng lật qua lật lại vật nhỏ trong tay, đôi mắt liếc nhìn Lê Nhật đầy ẩn ý. Một nụ cười âm hiểm nở trên môi, nét mặt thoáng chút đắc ý nhưng vẫn xen lẫn thận trọng. Cô từ từ lên tiếng, giọng nói mềm mại mang theo hàm ý vòi vĩnh:
“Lê Nhật, thứ này sẽ dẫn ngươi đến địa điểm đấu giá. Ngươi hiện tại đã nổi danh khắp Thiên Mạt Địa. Ta tin, với danh vọng ấy, ngươi nhất định sẽ không để một nữ nhân như ta chịu thiệt, đúng chứ?”
Ánh mắt của Lê Nhật hạ xuống vật trong tay cô, nhưng nét mặt không chút biến đổi. Sự im lặng của hắn giống như một bức tường vô hình, khiến Minh Nguyệt bất giác cảm thấy áp lực.
“Nhiều lời!” Lê Nhật hừ lạnh nói, trong bàn tay lại xuất hiện một cái hộp nhỏ đẩy sang phía trước. “Đây là thứ ta đã hứa, thậm chí còn có thưởng thêm. Cô nên biết đủ và đừng bép xép với bất kỳ ai. Hãy khôn ngoan!”
Minh Nguyệt cảm nhận rõ ràng không khí quanh mình bỗng chốc như đóng băng, cái lạnh len lỏi qua từng lỗ chân lông, làm da thịt cô nổi gai. Đôi mắt của Lê Nhật, sâu thẳm và ánh lên một sự tàn nhẫn không chút che giấu.
Đó không chỉ là cảm giác của một kẻ yếu thế trước người mạnh hơn. Ánh mắt của hắn tựa như có thể bóc trần từng lớp phòng bị, phơi bày toàn bộ ý đồ ẩn giấu của cô. Mọi sự phản kháng dường như vô nghĩa.
Minh Nguyệt khẽ rùng mình, không phải vì sợ hãi đơn thuần, mà vì ý thức được rằng mạng sống của mình có thể bị chấm dứt chỉ bằng một cử động nhẹ nhàng từ hắn. Sức mạnh và uy áp ấy không hề ồn ào, mà như một con mãnh thú ẩn mình, sẵn sàng vồ lấy con mồi chỉ trong nháy mắt.
“Ta còn rất nhiều việc phải làm. Đi trước đây.”
Minh Nguyệt nói nhanh, thu lấy chiếc hộp nhỏ rồi rời đi trong vội vàng, để lại Lê Nhật ở đó mân mê chiếc thẻ đen kỳ lạ trong không khí náo nhiệt của quán rượu.