Lê Nhật chưa vội rời khỏi quán rượu. Đã lâu lắm rồi, hắn mới lại có cơ hội hòa mình vào bầu không khí ấm áp, giản dị của những con người mộc mạc. Từng tiếng cười giòn tan, từng giai điệu chất phác từ nhạc cụ địa phương làm dâng lên trong lòng hắn một nỗi nhớ nhung quê nhà da diết. Cảm giác ấy không ngừng lan tỏa, cuốn lấy tâm hồn hắn, để lại một nỗi trống vắng.
Hắn nuốt khan một cái, ánh mắt bất giác hướng về phía lũ trẻ đang chơi đùa gần đó. Những đứa bé này mang một nét ngoại hình đặc trưng của người bản xứ Thiên Mạt Địa. Trên gương mặt non nớt hoặc các bộ phận khác trên cơ thể chúng xuất hiện những ký hiệu độc đáo. Một chiếc sừng nhỏ nhô lên từ trán, hoặc những lớp vảy mang sắc màu đất cát.
Liên Trường Ốc không sử dụng tiền bạc làm phương tiện trao đổi. Thay vào đó, họ sử dụng lương thực, nước ngầm, hoặc những vật phẩm có giá trị tương đương. Đó là cách duy nhất để duy trì cuộc sống ở nơi mà sự sống phải đấu tranh từng ngày.
Ngoại hình của Lê Nhật lúc này cũng đã được thay đổi để hòa nhập với cộng đồng. Làn da hắn lấm tấm những mảng vảy mờ, giống hệt người bản xứ. Điều này giúp hắn che giấu thân phận một cách hoàn hảo. Hắn bước đến quầy rượu, giọng điềm đạm:
“Ông chủ, ta khao hết bữa tiệc đêm nay. Số còn dư, xem như là lễ vật cảm tạ mảnh đất này.”
Lời nói của hắn kèm theo hành động đặt lên quầy một quả tim vẫn còn nóng hổi của một hung thú sa mạc.
Quả tim to lớn, đỏ thẫm, tỏa ra hơi nóng hầm hập khiến những người xung quanh kinh ngạc. Loại hung thú này vốn là bá chủ của một vùng rộng lớn, ngay cả những thợ săn kỳ cựu nhất tại Liên Trường Ốc cũng không dám mơ đến việc hạ gục.
Đây không chỉ đơn thuần là một chiến lợi phẩm, mà còn là biểu tượng chứng minh đẳng cấp thợ săn cao cấp của Lê Nhật.
Liên Trường Ốc từ lâu đã trở thành điểm dừng chân quen thuộc của những người khách lữ hành ngang qua. Họ phần lớn là thợ săn bậc thầy, những kẻ lang bạt khắp các sa mạc để săn bắt quái thú đổi lấy lương thực và nước. Cuộc sống của họ gắn liền với những cuộc chiến không hồi kết với thiên nhiên khắc nghiệt và các sinh vật hung bạo.
Nhưng cách mà Lê Nhật hành động lại khiến tất cả kinh ngạc. Hiếm khi có người nào tỏ ra sảng khoái và tự nhiên như hắn.
Một quả tim như thế này không chỉ mang giá trị vật chất cao, mà còn có ý nghĩa sống còn với cộng đồng nơi đây. Từ quả tim đó, họ có thể điều chế ra những loại thuốc quý giá, những phương thuốc có khả năng cứu sống các thợ săn bị thương hoặc hấp hối, vốn là lực lượng chủ chốt duy trì sinh cơ cho Liên Trường Ốc.
Bên trong quán rượu, những ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ đổ dồn về phía Lê Nhật. Tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn hơn:
“Không ngờ một người trẻ tuổi như hắn lại mạnh mẽ đến vậy.”
“Quả tim này… ngay cả đội trưởng của ta cũng không dám mơ đến việc săn được!”
“Đêm nay chính là một đêm may mắn của chúng ta, và cả Liên Trường Ốc...”
Không khí trong quán trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những lời ca tụng, tiếng cười vang lên không ngớt. Nhưng Lê Nhật chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua như một cái bóng, rồi nhanh chóng biến mất. Hắn nhìn về phía ông chủ quán rượu, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang theo chút gì đó xa cách:
“Phần còn lại, các ngươi tự sắp xếp. Ta còn có việc phải đi.”
Dứt lời, hắn xoay người, không để lại thêm bất kỳ cơ hội nào cho những câu hỏi dồn dập đang chực chờ tuôn ra. Ánh mắt mọi người dõi theo hắn cho đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn qua cánh cửa quán rượu, như thể họ vừa chứng kiến sự xuất hiện thoáng qua của một truyền kỳ giữa đời thực.
Lê Nhật vốn còn muốn cho đi nhiều hơn, nhưng hắn hiểu rõ một chân lý giản đơn mà sâu sắc: sự giúp đỡ quá mức có thể làm đảo lộn trật tự vốn có.
Cuộc sống của những người bản xứ ở Liên Trường Ốc tuy khắc nghiệt, nhưng cũng gắn bó chặt chẽ với sự cân bằng tự nhiên và các quy tắc bất thành văn mà họ đã duy trì qua bao thế hệ. Một sự thay đổi đột ngột, dù xuất phát từ lòng tốt, cũng có thể vô tình phá vỡ nền tảng ổn định mà họ dựa vào để tồn tại.
Chính vì vậy, Lê Nhật chọn cách hỗ trợ vừa đủ, không quá dư thừa, nhưng cũng không quá ít ỏi.
Trước khi rời khỏi Liên Trường Ốc, Lê Nhật còn dừng chân bên một con đường nhỏ. Ánh bình minh trải dài trên sa mạc, phủ lên khung cảnh một sắc cam đỏ rực rỡ, như đang cháy rực trên bầu trời.
Gió lạnh từ sa mạc tràn tới, mang theo hương vị khô cằn đặc trưng và những hạt cát nhỏ li ti, quét qua khuôn mặt Lê Nhật. Từng sợi tóc khẽ lay động theo cơn gió, bằng một chuyển động nhẹ, hắn đánh lên chiếc thẻ đen đặc biệt một đạo hồn lực.
Ánh sáng trắng lờ mờ phảng phất bao phủ lấy chiếc thẻ, từ từ khiến nó lay động, rồi biến thành một tia sáng bay vút về phía chân trời.
Ngay lập tức, Lê Nhật cũng biến mất tại chỗ, thân hình nhanh như cắt ẩn dưới lớp Vô Trần Y, tựa như một bóng ma hòa vào không gian. Chân hắn nhẹ nhàng đạp lên một pháp bảo đặc biệt, giống như cơn gió vô hình, nhẹ nhàng lướt qua không khí. Phi hành không hề gây ra tiếng động, cũng không thu hút ánh mắt của bất kỳ ai.
Pháp bảo này là một sáng chế mà Nhất Nguyên vô cùng tâm đắc trong thời gian gần đây. Ban đầu, nó là một kiện pháp bảo có thiết kế đồ sộ, đầy chi tiết tinh xảo, nhưng vì bản tính luôn khao khát khám phá, Nhất Nguyên đã không ngần ngại tháo dỡ từng bộ phận. Hắn loại bỏ hết những chi tiết rườm rà không cần thiết, chỉ giữ lại phần cốt lõi, khối động cơ trung tâm.
Điều kỳ lạ là, động cơ này hoạt động chỉ nhờ vào một cơn gió cô đọng, sử dụng nguyên lý này để tạo ra năng lượng phi hành mạnh mẽ mà không cần tới bất kỳ nguồn lực phức tạp nào. Đây là một kỹ thuật độc đáo mà ít ai có thể nghĩ ra.
Lê Nhật không khỏi bái phục trước ngộ tính và sáng kiến của Nhất Nguyên. Hắn đã đặt tên cho sáng kiến này là “Phong”.
Khi kết hợp Phong với Vô Trần Y, Lê Nhật trở thành một tồn tại vô thanh vô ảnh, như thể hòa mình vào không khí, có thể lướt đi trong bóng tối mà không để lại bất kỳ dấu vết nào tại Thiên Mạt Địa.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, hắn như một cơn gió, không ai có thể nhận ra sự hiện diện của hắn cho đến khi đã quá muộn.
Nếu nói hắn là một bóng ma thì lần này đã không còn chính xác. Đến cả cái bóng hắn cũng không để ai nhìn thấy.
Tấm thẻ đen kỳ lạ đưa hắn đi suốt quãng đường hai ngày đêm không nghỉ, khi dừng lại đã xuất hiện cách một vực thẳm không đáy chỉ trong gang tấc.
Lê Nhật tóm lấy chiếc thẻ đang phiêu phù giữa không trung, hắn thì thầm trong toan tính:
“Dường như ta đến sớm rồi. Kẻ nào lại tổ chức một cuộc đấu giá ngay trước một vực thẳm kia chứ? Bên dưới lại có những khí tức không tốt lành chút nào, không phải là ác thú thì cũng là ma quỷ hung tợn.”
Mặc cho Lê Nhật nghi vấn, từ đằng xa lại có những bóng ảnh xuất hiện. Bọn họ cưỡi thú mà đến, loại ngựa khổng lồ này Tiên Tộc cũng sử dụng cho kỵ binh, mỗi con phải to lớn gấp đôi loại ngựa ở Trái Đất.
Hai thiếu nữ ăn mặc hở hang bước xuống từ lưng ngựa. Cả hai che mặt bằng một tấm lụa mỏng, phân biệt màu vàng và trắng.
Lê Nhật lúc này đã trở lại một dáng vẻ bình thường. Phong và Vô Trần Y đều được cất đi, chỉ để lộ một bộ dáng mang áo trùm đầu kín kẽ. Trên trán hắn, một chiếc sừng nhọn dài khoảng hai tấc được khéo léo ngụy trang, hòa vào với tạo hình tổng thể, khiến hắn trông không khác gì một thợ săn thường bắt gặp tại Thiên Mạt Địa.
“Xin chào, bằng hữu!”
Giọng nói vang lên nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng mang theo sự thăm dò. Đó là cô gái trong trang phục màu vàng rực rỡ, nổi bật giữa cảnh vật u ám xung quanh. Ánh mắt cô ta thoáng tia nghi hoặc, nhưng vẫn giữ vẻ điệu đàng.
Lê Nhật chỉ khẽ gật đầu đáp lại, không hé môi nói gì. Sự im lặng của hắn tạo nên cảm giác xa cách, nhưng cũng đồng thời giữ được sự cẩn trọng cần thiết.
Gió lớn bỗng nổi lên, làm lay động áo trùm của hắn, để lộ đôi mắt anh tú. Từ vực thẳm sâu hun hút phía dưới, từng tiếng gầm gừ của ác thú vang vọng lên.
Không khí trở nên căng thẳng hơn khi một cô gái khác, mặc trang phục lụa trắng tinh khôi, mỉm cười tiến lên. Cô ta cất giọng, dịu dàng và bí ẩn:
“Bằng hữu đừng sợ. Vực thẳm này được gọi là U Minh Huyền Tẫn, nơi hội tụ những linh hồn lạc lối và ác thú hung bạo. Nhưng chỉ cần giữ lòng bình thản, chúng sẽ không làm hại đến ngươi.”
Lê Nhật khẽ ho khan, ánh mắt thoáng lướt qua hai cô gái trước mặt. Trong lòng, hắn vốn định giữ im lặng, nhưng đối phương đã hai lần bắt chuyện, nếu tiếp tục phớt lờ thì chẳng khác nào tạo thêm mối bất hòa không cần thiết. Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng trầm tĩnh nhưng mang theo chút lạnh nhạt:
“Hai cô cũng đến đây đấu giá. Lẽ nào không thấy lạ, vì sao lại chọn một nơi nguy hiểm như thế này?”
Cô gái áo trắng bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên như chuông bạc, nhưng lại làm người nghe cảm thấy lạnh lẽo. Cô ta đưa mắt nhìn Lê Nhật, vẻ mặt nửa thật nửa đùa mà nói:
“Bằng hữu có điều chưa biết rồi. Lần này đấu giá, có một kiện bảo vật cần phải được thử nghiệm tại U Minh Huyền Tẫn này. Bởi vậy nên không thể tổ chức ở nơi khác.”
Nghe vậy, ánh mắt Lê Nhật thoáng hiện lên tia suy tư. Hắn chậm rãi gật đầu, như thể đã nắm bắt được tình hình. Hắn hỏi tiếp mà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Ra là vậy. Ta gọi là Diệt. Không biết quý danh của hai cô là chi?”
Cô gái áo vàng lúc này mới lên tiếng bằng một giọng nói điệu đà như đã thành thói quen:
“Ta tên là Tích Tích. Còn đây là chị ta, gọi là Liễu Hương.”
Liễu Hương, cô gái áo trắng, hơi nghiêng đầu nhìn Lê Nhật, khóe môi vẫn giữ nụ cười khó đoán:
“Bằng hữu gọi là Diệt? Cái tên này có vẻ... quá khái quát, không phải sao?”
Lê Nhật chỉ nhún vai, không giải thích thêm. Hắn đưa mắt nhìn xuống vực thẳm, nơi tiếng gầm của ác thú vẫn vang lên không ngừng, như muốn nhắc nhở rằng cái tên U Minh Huyền Tẫn không chỉ là một cái danh đơn thuần.
“Bảo vật lần này đáng giá đến mức phải thử nghiệm ở đây, hẳn là không tầm thường.” Hắn đổi chủ đề, thần thức không cưỡng được mà muốn thăm dò bên dưới U Minh Huyền Tẫn. “Không biết hai cô có thể hé lộ chút ít không?”
Tích Tích lén nhìn Liễu Hương, như chờ một ám hiệu ngầm. Liễu Hương nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn giữ nụ cười bí hiểm mà nói:
“Chuyện này còn phụ thuộc vào bản lĩnh của bằng hữu. Nếu đủ khả năng giành được bảo vật, tự nhiên ngươi sẽ biết. Còn không… có biết được cũng chẳng để làm gì.”
Lê Nhật nhướng mày, không trả lời. Trong lòng hắn, sự nghi hoặc và cảnh giác đã tăng lên. Hai người này không đơn giản, còn kiện bảo vật kia, hẳn phải ẩn chứa bí mật to lớn.
Thần thức của hắn dù có thể vươn xa trăm dặm, lại chẳng thể tìm thấy thứ gì bên dưới U Minh Huyền Tẫn. Cái vực thẳm này, rõ ràng sâu không thấy đáy.
Hắn cũng chỉ là có một chút hiếu kỳ mà thôi, trọng tâm khi đến đây vẫn là Xích Tâm. Lê Nhật không khỏi nổi lên một suy nghĩ trong lòng:
“Minh Nguyệt, tốt hơn hết là tin tức của cô chính xác. Nếu không… kẻ phung phí thời gian của ta, hậu quả không dễ đón nhận đâu.”