Môn Thần

Chương 290: Ma Thú, Cộng Sinh Linh Thổ



Kể từ khi thu được xác của Ngân Long và Tốc Nguyệt Ma Vương, Lê Nhật đã luôn coi chúng như những quân bài chiến lược. Với thân thể cường tráng, sức mạnh vượt trội, nếu có thể thao túng được chúng, nhất định đây sẽ là những trợ thủ đắc lực.

Tuy nhiên, từ lúc đó cho đến trước khi có được truyền thừa ý thức, hắn vẫn chưa tìm ra phương pháp để khống chế chúng một cách hoàn hảo. Có thể nói, để bọn chúng tận lực cuồng bạo, phát huy sức sát thương, hắn tùy ý làm được. Nhưng nếu muốn chính thức khống chế, thao túng chúng như những chiến thú trung thành, thì hoàn toàn là chuyện viển vông.

Nhưng lúc này, hai cái xác khổng lồ kia bất ngờ lao về phía Vạn Sinh Linh Thổ, như thể bị một lực vô hình lôi kéo.

“Xích Hồn, ngươi muốn làm gì?” Nhất Nguyên hốt hoảng hỏi, ánh mắt lo lắng dõi theo từng cử động của Xích Hồn.

Xích Hồn đứng im lặng, đôi mắt đỏ rực như máu, đôi tay lực lưỡng thêu dệt nên những hoa văn kỳ dị, phức tạp. Từng đường nét như được vẽ bằng hồn lực, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, phủ lấy không gian xung quanh. Giọng hắn trầm thấp, như tiếng vọng từ cõi âm:

“Lê Nhật, ngươi có chắc chắn muốn làm điều này?”

Lê Nhật đứng một bên, trong tình trạng gia trì tối đa Lạc Hồn Thức, không chút do dự gật đầu. Hắn biết rõ, đây là cơ hội duy nhất, cũng là con đường duy nhất để tồn tại. Nhất Nguyên thì sợ hãi, giọng nói run rẩy:

“Hai người các ngươi đang nói cái gì vậy? Đây là cấm kỵ! Các ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Xích Hồn không đáp, chỉ tiếp tục thao tác. Từng động tác của hắn chậm rãi nhưng chính xác, như thể đang mở ra cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Lê Nhật lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng:

“Nhất Nguyên, cố gắng duy trì hồn lực, hỗ trợ cho Xích Hồn. Đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Sống chết phụ thuộc vào nó.”

Ảo ảnh từ cơ thể Xích Hồn phân tán thành vô số góc độ, không gian xung quanh trở nên mờ ảo, như thể bị kéo vào một chiều không gian khác. Từng đợt hồn lực cuồng bạo tỏa ra, bao trùm lấy Tốc Nguyệt Ma Vương và Ngân Long, cuốn cả hai con quái vật khổng lồ vào cùng một khối với Vạn Sinh Linh Thổ.

Bài Tử Linh Ca vang lên, âm thanh như tiếng khóc than từ cõi chết. Vô số đầu lâu màu đỏ rực xuất hiện, không còn dưới dạng sợi xích như trước, mà hình thành một đám mây đen ngòm, bao bọc lấy tất cả. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, như thể cả thế giới đang nín thở chờ đợi kết cục.

Nhất Nguyên vẻ mặt cứng đờ, giọng nói thì thào đầy kinh hãi:

“Ma Thú, Cộng Sinh Linh Thổ! Các ngươi có biết mình đang làm gì không? Lê Nhật, mau cản Xích Hồn lại đi! Nếu thất bại, đến cả hắn cũng không toàn thây!”

Xích Hồn như không nghe thấy lời của Nhất Nguyên, vẫn tiếp tục thao tác. Lê Nhật thì chỉ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng:

“Chúng ta còn đường quay lại sao? Nếu để mặc Vạn Sinh Linh Thổ chống phá thế giới này, kết cục chúng ta cũng chỉ là cái chết mà thôi.”

Lê Nhật một mặt bên ngoài thu liễm khí tức, dưới lớp Vô Trần Y, hắn di chuyển như một cơn gió vô định. Mặt khác, bên trong Thế Giới Ý Thức, hắn cùng với Nhất Nguyên không ngừng truyền hồn lực, hỗ trợ Xích Hồn thực hiện nghi thức cấm kỵ mang tên: Ma Thú, Cộng Sinh Linh Thổ.

Từng lớp hồn lực dày đặc bao phủ lấy Vạn Sinh Linh Thổ, kéo theo cả Tốc Nguyệt Ma Vương và Ngân Long. Hai con quái vật khổng lồ dần dần tan chảy, hòa vào đất đai, như thể chúng đang trở thành một phần của thế giới này. Từng mạch đất bắt đầu rung chuyển, như thể đang hấp thụ sức mạnh của chúng.

Nhất Nguyên cảm nhận được sự thay đổi, giọng nói run rẩy:

“Lê Nhật, ngươi có cảm nhận được không? Đất đai… đang sống dậy!”

Lê Nhật khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. Hắn biết rằng, nếu thành công, đây sẽ là bước ngoặt lớn trong công cuộc tìm ra cửa sinh duy nhất của họ. Nhưng cũng chính vì thế, hắn không thể lơ là bất cứ chi tiết nào.

Thời gian cứ thế trôi đi trong căng thẳng, từng giây từng phút như kéo dài vô tận. Lê Nhật, trong trạng thái nhất tâm nhị dụng, cũng không còn cảm nhận rõ ràng được thực tế đã trải qua bao lâu. Đối với hắn lúc này, thời gian chỉ còn là một khái niệm mờ nhạt, bị che lấp bởi sự tập trung cao độ và áp lực khủng khiếp đè nặng lên vai.

Hắn biết rõ mình phải làm tốt cả hai việc cùng lúc: thu liễm khí tức ở bên ngoài, trở thành một cái bóng vô hình, tuyệt đối tin tưởng vào Phong; và gia tăng Lạc Hồn Thức đến mức tối đa, trở thành cầu nối hồn lực vững chắc, hỗ trợ cho Xích Hồn thực hiện nghi thức cấm kỵ Ma Thú, Cộng Sinh Linh Thổ.

Từng luồng hồn lực từ Lê Nhật tuôn ra, hòa vào không gian, kết nối với Xích Hồn. Hắn cảm nhận được sự dao động trong hồn lực của Xích Hồn. Đó là một sức mạnh khủng khiếp nhưng cũng đầy bất ổn, nhiệm vụ của hắn và Nhất Nguyên chính là xoa dịu nó đi, làm cho nó đủ mềm mại để Xích Hồn sử dụng.

Nếu không cẩn thận, chỉ cần một sai sót nhỏ, tất cả sẽ bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh mà họ đang cố gắng kiểm soát. Nhất Nguyên cũng không ngừng truyền hồn lực, nhưng ánh mắt hắn luôn dõi theo Lê Nhật với vẻ lo lắng khó tả. Hắn biết rõ, Lê Nhật đang đẩy bản thân đến giới hạn, thậm chí vượt qua cả giới hạn đó. Nhưng hắn cũng hiểu, đây là con đường duy nhất để sống sót.

“Lê Nhật, ngươi có chắc mình chịu đựng được không?” Nhất Nguyên khẽ hỏi, giọng nói đầy ái ngại.

Lê Nhật không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt hắn vẫn tập trung cao độ, như thể mọi suy nghĩ và cảm xúc đều đã bị đóng băng. Hắn biết, chỉ cần một phút giây lơ là, tất cả sẽ tan thành mây khói.

Bên ngoài, Phong vẫn âm thầm di chuyển, như một cơn gió vô hình. Hắn liên tục quan sát xung quanh, đề phòng bất kỳ mối nguy hiểm nào có thể ập đến. Dù không trực tiếp tham gia vào nghi thức, nhưng vai trò của hắn cũng không kém phần quan trọng. Một khi khí tức của Lê Nhật bị lộ, U Minh Thú chỉ cần một cú táp đơn giản là tất cả sẽ kết thúc.

Thời gian tiếp tục trôi, không gian xung quanh ngày càng trở nên ngột ngạt. Từng đợt hồn lực dâng trào, bao trùm lấy cả khu vực. Lê Nhật cảm nhận được sự mệt mỏi đang dần xâm chiếm cơ thể, nhưng hắn biết mình không thể dừng lại. Hắn phải tiếp tục, phải vượt qua giới hạn của bản thân. Và rồi, từ sâu thẳm trong tâm trí, một giọng nói vang lên:

“Lê Nhật, ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Đó là giọng nói của Xích Hồn, đầy uy lực và quyết đoán. Lê Nhật khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.

“Còn hỏi vớ vẩn gì vậy? Mau làm đi!”

Xích Hồn đột nhiên hét lên, giọng nói vang vọng khắp không gian:

“Lê Nhật, chuẩn bị tinh thần! Nghi thức sắp hoàn thành!”

Từng đợt sóng hồn lực dâng trào, bao trùm lấy cả khu vực. Vạn Sinh Linh Thổ bắt đầu phát sáng, từng tia sáng đỏ rực xuyên thủng bầu trời, như thể đang mở ra một cánh cổng dẫn đến thế giới khác.

Và rồi, tất cả chìm vào im lặng.

Khi ánh sáng dần tan biến, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả ba người lặng đi. Vạn Sinh Linh Thổ đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một vùng đất đầy sức sống, nhưng ẩn chứa trong đó là sức mạnh đáng sợ của hai con quái vật khổng lồ.

Cả Tốc Nguyệt Ma Vương và Ngân Long đều bị Vạn Sinh Linh Thổ cắn nuốt sạch sẽ, thân thể khổng lồ của chúng từ từ tan chảy, hòa vào đất đai như những dòng năng lượng đen và bạc lấp lánh.

Bởi vì chúng chỉ là hai cái xác không hồn, nên không một tiếng rên la đau đớn nào vang lên. Nhưng Lê Nhật hiểu rõ, sự im lặng đó không có nghĩa là không có đau đớn. Nghi thức hoàn thành đồng nghĩa với việc Vạn Sinh Linh Thổ đã chính thức trở thành Ma Thú, Cộng Sinh Linh Thổ, một thực thể mới, vừa mang sức mạnh của đất đai, vừa thấm đẫm máu thịt của hai con quái vật khủng khiếp.

Nghi thức này, thực chất, chưa từng được thử nghiệm kể cả ở Vô Lượng Giới. Nó gần như chỉ tồn tại trong những ghi chép lý thuyết, được coi là một giả thuyết điên rồ và nguy hiểm.

Việc đồng thời dung hợp một mảnh linh thổ với một con quái vật cấp độ tương đương vốn được xem là bất khả thi, bởi linh thổ vốn là thứ thuần khiết, mang linh tính tự nhiên, trong khi máu thịt ma thú lại đại diện cho sự hỗn loạn và tà ác.

Nhưng kẻ nghiên cứu ra nghi thức này, một nhân vật bí ẩn mà danh tính đã bị chôn vùi theo thời gian, vẫn khăng khăng cho rằng nó đáng để thử. Hắn tin rằng, bằng cách lợi dụng máu huyết ma thú để làm ô uế thổ nhưỡng, linh tính của linh thổ sẽ bị suy yếu, từ đó dễ dàng bị khống chế hơn.

Mặc dù điều này đồng nghĩa với việc hạ thấp cấp bậc của linh thổ, biến nó từ một thực thể thuần khiết thành một thứ gì đó tạp nhiễm và hung bạo, nhưng nó lại mang đến một lợi thế không thể phủ nhận, linh thổ sẽ trở nên dễ đàn áp hơn.

Giống như một loại chất gây nghiện, một khi linh thổ đã chấp nhận cắn nuốt máu thịt ma thú, nó sẽ sinh ra một loại linh tính mới, thứ linh tính này sẽ lấn át đi linh tính cũ, biến linh thổ thành một vùng đất khát máu, luôn khao khát được nuôi dưỡng bởi sự tàn bạo và hủy diệt.

Đổi lại, nó sẽ tuyệt đối phục tùng chủ nhân, miễn là người đó không ngừng cung cấp cho nó máu huyết ma thú. Nếu không, hậu quả sẽ khôn lường, linh thổ sẽ phản phệ, cắn trả chủ nhân, thậm chí nuốt chửng cả máu thịt của kẻ đã từng kiểm soát nó.

Lê Nhật đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Vạn Sinh Linh Thổ, giờ đây đã trở thành một thực thể hoàn toàn khác. Từng mạch đất phát sáng đỏ rực, như những tĩnh mạch máu đang đập nhịp theo từng hơi thở của nghi thức. Hắn biết rõ, từ giây phút này, mình đã trở thành chủ nhân của một thứ sức mạnh vừa đáng sợ vừa nguy hiểm. Nhưng hắn cũng hiểu, đây là cái giá phải trả để tồn tại trong một thế giới mà sự yếu đuối đồng nghĩa với cái chết.

“Lê Nhật, ngươi có chắc mình kiểm soát được nó không?” Nhất Nguyên khẽ hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

Lê Nhật không đáp ngay, chỉ khẽ nhìn xuống lòng bàn tay, nơi một vết máu đỏ thẫm đang từ từ chảy xuống. Từng giọt một rơi xuống liền bị mảnh đất ma quái hấp thụ, nó run lên nhè nhẹ như đã chấp nhận Lê Nhật là chủ nhân.

Hắn biết, đây chỉ là biện pháp tạm thời, nếu không tìm được máu thịt ma thú cấp bậc tương đương như Tốc Nguyệt Ma Vương và Ngân Long thì chính hắn cũng khó thoát khỏi số phận bị cắn nuốt. Nhưng hắn cũng biết, mình không còn đường lui.

“Bằng bất cứ giá nào, ta sẽ kiểm soát nó. Đi đến bước nào hay bước đó thôi, đây không phải lúc để lo nhiều như vậy.” Hắn nói, giọng điệu lạnh lùng như băng.

Ma Thú, Cộng Sinh Linh Thổ lại rung lên nhẹ, như thể đang đáp lại lời của hắn. Từng đợt sóng năng lượng đỏ rực lan tỏa, bao trùm lấy cả khu vực, biến nơi đây thành một vùng đất chết sống động.

Xích Hồn mệt mỏi lui về một góc, hóa kén chữa trị hao tổn. Nhất Nguyên lại quay về tọa thiền trong tư thế yoga, tiếp tục tiêu hóa tri thức của Hồn Phá Thiên.

Chỉ riêng Lê Nhật là không được nghỉ ngơi, hắn tức thì tập trung toàn lực trở lại thế giới bên ngoài, U Minh Huyền Tẫn vẫn như địa ngục mê vụ, không buông tha hắn. U Minh Thú dù không thể xác định vị trí cụ thể của hắn, nhưng vẫn không có nghĩa là hắn đã an toàn.