Môn Thần

Chương 291: Thác Tịch Liêu



Thuở nhỏ, khi gia đình còn khó khăn, ngày nào Lê Nhật cũng leo lên ngọn cây cao nhất trong khu rừng nhỏ gần nhà để chờ đợi những cơn gió. Khi ấy, cha hắn ngày đêm chăm sóc mẹ, một mình hắn vừa đi học vừa tự lo lấy mọi thứ cho bản thân. Những ngày tháng ấy, hắn sống trong sự cô đơn và lặng lẽ, chỉ biết tìm đến những cơn gió như một người bạn vô hình để chia sẻ nỗi lòng.

Không ít lần bị đám bạn bắt nạt, hắn chỉ có thể thì thầm cùng những cơn gió để vơi bớt đi nỗi buồn. Lâu dần thành quen, cứ hễ có chuyện không vui, hắn lại tìm đến những nơi cao, chờ đợi những cơn gió đến, mang theo hương vị nơi xa xoa dịu đi bớt lo lắng trong lòng.

Những ký ức ấu thơ ấy, dù đã qua đi, vẫn in sâu trong tâm trí hắn, khiến hàng mi hắn đẫm lệ trong vô thức. Hắn chưa bao giờ quên bản thân đã từng yếu đuối và trốn tránh thực tại như thế nào.

Bất chợt, một tiếng gầm tựa như hung thú viễn cổ vang lên, chấn động không gian. Lê Nhật bị âm thanh này kéo về với thực tại, hắn thì thầm:

“Sao lại như vậy? Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, ta lại để cho bản thân khơi dậy ký ức đáng xấu hổ? Không thể nào? Hẳn là phải có điểm kỳ quái.”

Linh quang lóe lên trong đại não, khiến cho Lê Nhật mừng rỡ tự suy diễn:

“Tương truyền, lối vào Thần Mộ chính là thác Tịch Liêu, chỉ cần ở cách nó trong phạm vi trăm dặm, nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tự khơi dậy những ký ức thầm kín trong lòng. Lý nào… Thần Mộ ở gần đây sao?”

Lê Nhật bình tĩnh suy xét, hắn chiếm lại quyền điều khiển của Phong. Ẩn nặc tại chỗ, cố gắng cảm nhận không gian xung quanh. Nơi này mê vụ dày đặc, dường như đã hóa thành một bức tường sương mù không lối thoát.

“Càng gần Thần Mộ, tất nhiên mê vụ càng dày đặc.” Lê Nhật thì thầm, không do dự triệu hồi linh hồn lạc lối.

Mặc kệ chiếc gương kia vừa lộ diện đã sợ hãi muốn tìm đường quay ngược trở lại Thế Giới Ý Thức của hắn. Lê Nhật cưỡng chế nó, dùng thần thức mạnh mẽ thao túng, truyền đạt mệnh lệnh:

“Đừng làm mất thời gian của ta. Dẫn đường đến Thần Mộ! Nếu không, chết!”

Gương mặt vốn đã đáng sợ của linh hồn kia, lúc này càng trở nên gớm ghiếc vì co rúm lại. Nó không có lựa chọn nào khác là hóa thành một vầng sáng như lưu tinh, bay nhanh đi trong mê vụ.

Đúng lúc này, tiếng gầm như ma vương đòi mạng của U Minh Thú lại ầm vang, chấn động lan truyền trong không khí khiến cho đầu óc Lê Nhật cũng cảm thấy một trận mông lung.

“Liều thôi.” Lê Nhật cắn răng nói, hắn tức thì hóa thành một cơn gió bay theo linh hồn lạc lối.

Tiếng tim đập nhanh, âm thanh gầm rú đáng sợ của U Minh Thú mỗi lúc một gần hơn. Linh hồn lạc lối kia thì đã bay nhanh hết sức có thể, trong không khí, Lê Nhật đã cảm nhận được hơi nước mát lạnh.

Tức thì, ký ức tuổi thơ lại ùa về. Hắn nhìn thấy bản thân mình mới lên mười, nước mũi và nước mắt hòa lẫn vào nhau, tay nắm chặt quyển vỡ đã bị xé nát. Xung quanh, những đứa trẻ khác to lớn hơn không ngừng trêu đùa, chúng vây thành một vòng kín, không cho hắn cơ hội bỏ chạy.

Hình ảnh nhanh chóng tan biến, chỉ để lại một nỗi niềm trong lòng Lê Nhật. Ngay sau đó, hắn thấy bản thân đã lớn đến mười lăm tuổi, lũ bạn vẫn bắt nạt hắn đều đặn. Bởi vì ngoại hình yếu ớt, lại thêm tính tình ít nói, mỗi khi vắng mặt thầy cô lại trở thành tâm điểm của đám bạn trêu chọc.

Lê Nhật tức thì cắn vào đầu lưỡi, mong rằng sẽ mang lại chút tỉnh táo. Hắn không dễ dàng bị những ký ức này thao túng, nhưng cũng khó mà không bị ảnh hưởng đôi chút.

Cảm giác trong lòng cứ liên tục bị quấy nhiễu, khiến cho quá trình thu liễm khí tức cũng bị hạn chế. Phía trước bất chợt phát ra một trận gió lớn, mang theo sát khí ngập trời.

Lê Nhật cắn răng điều hướng, Phong mang theo hắn đảo nhanh một vòng cung lớn, cũng là lúc một quả cầu hắc ám bắn xuyên mê vụ mà tới. Tiếng va chạm của năng lượng hủy diệt vang dội, đá và cát bụi hòa lẫn bên trong mê vụ. Tức thì sau đó, hàng loạt những quả cầu khác thi nhau kéo đến, giăng kín tất cả đường lui.

Lê Nhật hít sâu sợ hãi, hai tay tức thì bắt quyết, gia tăng hồn lực cho Phong. Đồng thời trong lúc sinh tử, hắn lại áp dụng yếu quyết của Súc Địa Thành Thốn lên Phong. Tức thì cảm nhận thiên địa bài xích, không kiềm chế được mà thổ ra một ngụm máu tươi.

“Con mẹ nó.” Lê Nhật thì thầm sợ hãi, nhưng đôi mắt hắn vẫn kiên trì ý định táo bạo.

Súc Địa Thành Thốn lần đầu tiên được áp dụng lên pháp bảo phi hành, Phong dường như cũng chịu chung lực lượng bài xích như hắn. Nó liên tục phát ra âm thanh như nứt vỡ, đồng thời tốc độ lẫn quỹ đạo lại càng trở nên khó lường.

Phong vốn đã nhanh, giờ đây hóa thành một cơn gió vô thanh vô tức, xuyên qua cơn mưa hắc cầu kia. Tiếng nổ vang lên liên hồi, chồng chéo lên nhau rồi biến mất vào lòng mê vụ. Lê Nhật một mặt phi hành, truy theo dấu vết của linh hồn lạc lối, một mặt khéo léo áp chế bài xích mà né tránh công kích như mưa của U Minh Thú.

Bất chợt ký ức ấu thơ lại hiện lên trong sát na, cảnh tượng hắn bị đám bạn cấp ba ghẻ lạnh, xem như một kẻ lập dị mà xa lánh lại hiện lên. Chỉ bấy nhiêu là đủ, hắc cầu đã như phát hiện ra tung tích của hắn mà đánh đến.

Giây phút hắc cầu chỉ còn cách vài mét, không gian xung quanh đã bị nó khóa chặt, như có lực hút khổng lồ lôi kéo hắn, hạn chế khả năng tránh né. Toàn bộ sự tập trung của hắn tức thì thức tỉnh, Súc Địa Thành Thốn không giữ lại chút nào mà thi triển toàn lực, không gian như bị tranh đoạt, một phần bị bóp méo bởi hắc cầu, phần kia bị Lê Nhật kéo giãn.

Tiếng nổ ầm vang, lực lượng khổng lồ của hắc cầu dù không đánh trúng người hắn cũng đủ sức gây nên thương tổn nặng nề. Cảm giác của hắn lúc này là một cơn mát lạnh phủ kín toàn thân, chỉ trong một lúc hắn đã thật sự mất đi khả năng cảm ứng với thế giới thực tại.

Toàn bộ trí não hoàn toàn trở về thời điểm bị đám bạn học bạo hành. Một tên mập với vẻ mặt bặm trợn thét vào mặt hắn:

“Sao mày chăm học quá vậy? Tụi tao ghét nhất là mấy đứa tỏ ra ngoan ngoãn. Lúc nào cũng bị đem ra ra so sánh với mày, mày muốn làm con nhà người ta hả?”

Tên mập nói xong thì đấm vào mặt hắn một cái, nặng nề làm cho ý thức hắn trở nên mơ hồ. Tiếp theo đó, một trận mưa đấm đá đổ lên người hắn, đè bẹp toàn bộ ý chí vốn đã yếu đuối của hắn.

Ký ức tủi nhục không làm Lê Nhật lay động, nhưng nó đang khiến hắn mất đi kết nối với thế giới thực tại. Những hình ảnh đau lòng từ quá khứ cứ liên tục ùa về, như những con sóng dữ dội đập vào tâm trí hắn. Nhưng Lê Nhật không phải là kẻ dễ dàng bị khuất phục. Lạc Hồn Thức tức thì được thi triển toàn lực, cảnh tượng khó xem trước mắt bị xé nát, nhường chỗ cho quang cảnh thực tại của U Minh Huyền Tẫn.

Hắn cảm nhận được cơ thể tàn tạ của mình, từng cơn đau nhức lan tỏa khắp người. Hắc cầu kia đủ sức giết chết một tồn tại như Mộc Tinh. Nếu trực tiếp đánh lên người hắn, sợ rằng đến cát bụi cũng tiêu tan. May mắn thay, hắn chỉ phải chịu đựng những dư chấn, tổn thương nội tạng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, nhất thời đau đớn mà thôi.

Nhưng với Lê Nhật, đau đớn thể xác chưa bao giờ là điều đáng sợ. Điều hắn lo lắng hơn chính là sự mất kết nối với thực tại, khiến hắn không thể phản ứng kịp thời trước những nguy hiểm đang rình rập.

Lê Nhật nặng nề mở mắt ra, nhận thấy mình đang nằm dưới đáy một lòng sông. Nước mát lạnh bao quanh, xoa dịu phần nào cơn đau nhức trong người. Dòng nước trong vắt, nhưng lại mang theo một sự tĩnh lặng kỳ lạ, khiến đầu óc hắn dần trở nên thanh tỉnh.

Tuy nhiên, ký ức vẫn cứ liên tục bị kéo về, như những cơn sóng ngầm không ngừng đe dọa nhấn chìm ý chí của hắn. Lê Nhật buộc phải liên tục vận dụng Lạc Hồn Thức để chống đỡ, không cho những ký ức đó chiếm lấy tâm trí.

Hắn trồi lên khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu. Khung cảnh trước mắt khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng. Mê vụ dày đặc đã tan biến, nhường chỗ cho một vùng đất xinh đẹp, cây cối xanh tươi và một thác nước hùng vĩ đang chảy ầm ầm ở phía xa. Tiếng nước đổ vang vọng, như tiếng gọi từ một thế giới khác.

“Thác Tịch Liêu? Quả nhiên là nó.” Lê Nhật thì thầm, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng. “Nơi này hẳn là bên trong Thần Mộ, hoặc chí ít đã thoát khỏi khu vực mê vụ của U Minh Huyền Tẫn.”

Hắn biết rõ mình vẫn chưa thể buông lỏng cảnh giác. Nhất tâm nhị dụng của hắn vẫn phải kiên trì. Một mặt, hắn giữ vững Lạc Hồn Thức để chống lại những ký ức đang không ngừng khơi dậy. Mặt khác, hắn phải giữ cho đầu óc minh mẫn, quan sát tình hình hiện tại và tìm cách ứng phó.

Lê Nhật bước lên bờ, nước từ quần áo hắn nhỏ giọt xuống đất. Hắn cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong không khí nơi đây. Không còn sự ngột ngạt của mê vụ, không còn sát khí đáng sợ của U Minh Thú. Thay vào đó là một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như thể nơi này không liên quan gì đến U Minh Huyền Tẫn.

Lê Nhật nhắm mắt cảm nhận, linh hồn lạc lối kia tức thì ở xa muốn bỏ trốn nhưng chỉ với một ánh mắt, hắn đã lần theo hồn ấn mà cưỡng ép nó quay lại chỗ mình.

Tiếng la thất thanh như có như không của linh hồn lạc lối vang lên, nó không phát ra âm thanh nhưng theo hồn ấn truyền đến Lê Nhật một sự sợ hãi. Hắn quan sát, ánh mắt như tử thần nhìn linh hồn kia, lời nói đanh thép vang lên:

“Nơi này có phải là Thần Mộ hay không? Khôn hồn thì hãy thành thật.”

Linh hồn kia sợ hãi gật đầu, vẻ mặt cầu xin.

Lê Nhật lại lạnh lùng nói:

“Nơi này mà là Thần Mộ sao? Ta chẳng thấy cái mộ nào? Hừ, ngươi từ đâu đến, mau dẫn ta đến đó.”