Cát bụi lắng xuống, để lộ bên dưới phần mộ khổng lồ của Sát Thần tộc những vật thể phát sáng một màu đỏ quen thuộc. Ánh sáng đỏ rực như máu tỏa ra từ những vật thể kỳ lạ, tạo nên một khung cảnh vừa huyền bí vừa đáng sợ. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, như thể có một sức mạnh cổ xưa đang thức tỉnh.
Lê Nhật nhìn thấy biểu cảm của Xích Hồn trở nên kích động hơn, đôi mắt hắn sáng rực lên như ngọn lửa. Lê Nhật liền hỏi:
“Là Xích Tâm sao?”
“Là nó, nhưng không phải loại ta đã dùng.” Xích Hồn đáp trong nghẹn ngào, giọng của hắn chất chứa sự xúc động khó kiềm chế. “Thứ này do tộc nhân đặc biệt chuẩn bị cho ta, là Xích Tâm cao cấp.”
Lê Nhật nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, nói:
“Xích Tâm cao cấp? Có sự khác biệt gì sao?”
Xích Hồn hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. Hắn nói bằng giọng run run:
“Đây là bảo vật tối thượng của Sát Thần tộc, được tạo ra từ tinh huyết của những chiến binh hùng mạnh nhất trong lịch sử tộc ta. Xích Tâm này, mỗi viên đều chứa đựng linh hồn và sức mạnh của họ. Khi ta sử dụng nó, ta có thể kêu gọi sức mạnh của tổ tiên, thậm chí là hóa thân thành một trong những chiến binh đó.”
Lê Nhật trầm ngâm, ánh mắt lóe lên sự tò mò và cảnh giác. Hắn không lấy làm lạ, trong vô số vị diện, việc tộc nhân có thể triệu hồi sức mạnh từ tổ tiên là không hiếm thấy.
“Xích Hồn, ngươi nên nén lại xúc động. Chúng ta phải đi thôi.” Lê Nhật tỉnh táo nói, vì hắn đã cảm nhận được có gì đó không đúng.
Xích Hồn nhìn xuống ba viên Xích Tâm đang phát sáng, chúng chỉ to bằng một bàn tay nhưng ẩn chứa bên trong là tinh túy của những sát thần khí trứ danh.
Xích Hồn nói bằng giọng trầm xuống:
“Được, đi thôi.”
Nhưng ngay lúc này, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên ảm đạm, từng trận âm thanh rì rào như mưa nhỏ vang lên khắp nơi, tựa như tiếng thì thầm của vô số linh hồn đang ẩn náu trong bóng tối. Âm thanh ấy không chỉ khiến Lê Nhật và Xích Hồn phải chậm lại, mà còn khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, đầy áp lực.
Lê Nhật khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác hiện lên trên khuôn mặt hắn:
“Thần Mộ quả nhiên không đơn giản. Vừa có linh tính, tai họa đã lập tức kéo đến.”
Theo lời hắn, không gian xung quanh bắt đầu biến ảo, những bóng dáng kỳ lạ dần hiện ra từ trong hư vô. Chúng xuất hiện đồng loạt ở nhiều phương vị khác nhau, bao vây lấy Lê Nhật và Xích Hồn ở giữa.
Những sinh vật này mang hình dáng kỳ dị, tựa như sự kết hợp giữa vũ khí và con người. Có kẻ thân hình như một thanh cự kiếm khổng lồ, nhưng lại sở hữu đầy đủ tứ chi và ngũ quan.
Kẻ khác lại mang dáng vẻ của một trường thương, lớp da ánh lên vẻ cứng cáp của kim loại, sắc bén hơn bất kỳ vũ khí thông thường nào.
“Cẩn thận, là lũ Khí Giới Nhân.” Lê Nhật bình tĩnh nhắc nhở, ánh mắt hắn không rời khỏi những chi tiết nhỏ trên cơ thể đám quái dị.
Thần thức của hắn đã sớm tỏa ra xung quanh, mọi động tác và khí tức của chúng đều nằm trong tầm kiểm soát.
Xích Hồn thì ngược lại, dường như vẫn chìm đắm trong cảm xúc. Hắn vừa đánh nát mộ phần của tộc nhân, lòng đầy u uất. Sự xuất hiện đầy địch ý của đám Khí Giới Nhân càng khiến hắn bừng bừng sát khí. Đôi mắt hắn đỏ rực, tựa như ngọn lửa hừng hực sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ.
Tên đứng đầu của đám Khí Giới Nhân, với thân hình như một thanh đại đao khổng lồ, bước lên phía trước. Ánh mắt sắc lạnh của hắn hướng về phía Lê Nhật, giọng nói vang lên như tiếng kim loại va chạm:
“Đã lâu lắm rồi, chúng ta mới lại thấy kẻ lạ mặt xâm nhập Thần Mộ. Nhân loại kia, các ngươi mau bó tay chịu trói, chúng ta sẽ ban cho các ngươi khỏi chết.”
Lê Nhật nghe vậy thì khẽ mỉm cười, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Khỏi chết thì phải như thế nào? Chẳng lẽ mang chúng ta về, thết đãi một chầu hay sao? Ta nhìn các ngươi không có lòng tốt như vậy, nếu không đã chẳng xuất hiện rầm rộ như lúc này.”
Tên thủ lĩnh Khí Giới Nhân bật cười sặc sụa, tiếng cười của hắn vang vọng, kéo theo cả đám tộc nhân đồng loạt cười theo. Âm thanh ấy chấn động cả không gian, tựa như hàng vạn binh khí va chạm vào nhau cùng lúc.
Tên thủ lĩnh tức thì nói lớn, vẫn với phong thái của kẻ đã nắm chắc mọi thứ trong tay:
“Chúng ta tha chết cho các ngươi, đổi lại, phải làm nô lệ suốt đời cho tộc ta. Thỏa thuận này có phải quá mức công bằng rồi không? Tự do đổi lấy mạng sống, cả ngươi và ta đều có lợi.”
Xích Hồn không thể nhịn được nữa. Sát khí từ người hắn bùng lên dữ dội, tạo thành một vùng khí huyết đỏ rực bao phủ xung quanh. Áp lực từ sát khí khiến đám Khí Giới Nhân gần đó lùi lại, vẻ mặt dè chừng. Hắn gầm lên:
“Nói nhảm đủ rồi. Chiến đi!”
Tên thủ lĩnh ánh mắt sắc như đao, gầm lên một tiếng:
“Giết cho ta!”
Đám tộc nhân của hắn lập tức xông lên, bủa vây Lê Nhật và Xích Hồn từ mọi phía. Xích Hồn như một hung thần, tay chân linh hoạt, mỗi quyền cước đều mang theo sát khí hóa thành những tia chớp đỏ rực, xuyên phá vòng vây.
Trong khi đó, Lê Nhật vẫn điềm tĩnh, Băng Hỏa và Nguyệt Hồn Tí của hắn trương to gấp đôi, trảo lực quét qua một vùng trước mắt, đánh tan xác hàng chục tên Khí Giới Nhân ngay lập tức.
Chỉ trong chốc lát, đám Khí Giới Nhân đã chịu thương vong nặng nề. Mặc dù ngoại hình của chúng kiên cố như lợi khí, nhưng trước sức mạnh của Lê Nhật và Xích Hồn, chúng tựa như bông gòn trước bão, hoàn toàn không có sức chống cự.
Xích Hồn càng đánh càng hăng, xung quanh hắn hình thành một khu vực đỏ au bao phủ đến mấy mươi mét. Tất cả mục tiêu rơi vào đó đều trở nên chậm chạp, thậm chí không thể hành động như bình thường.
“Lĩnh vực? Sao có thể?” Tên thủ lĩnh sợ hãi thốt lên, nhưng đã quá muộn.
Xích Hồn tăng tốc độ, xác của đám Khí Giới Nhân bị đánh nát tung tóe khắp nơi, tiếng động ầm vang. Lê Nhật vẫn điềm tĩnh quan sát, hắn không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào của trận chiến, kể cả những biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt tên thủ lĩnh.
“Không ngờ Xích Hồn đã tạo ra lĩnh vực cho bản thân.” Lê Nhật thầm nghĩ. “Xem ra Xích Tâm đã mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt. Rất xứng đáng cho những mạo hiểm trước đó.”
Điều này khiến Lê Nhật thêm phần tự tin. Phải biết rằng, ngay cả cấp độ Thần Quân như Hồn Phá Thiên cũng chưa thể tạo ra lĩnh vực. Việc này không liên quan đến cấp độ, mà hoàn toàn phụ thuộc vào thiên phú và tạo hóa của bản thân Xích Hồn.
“Dừng tay, mau dừng tay!” Tên thủ lĩnh hét vang, đồng thời ra hiệu cho tộc nhân lui lại. Chỉ sau vài phút giao chiến, số lượng thương vong của chúng đã vượt quá một phần năm, phần lớn đều do Xích Hồn gây ra.
“Thế nào? Không đánh nữa sao?” Xích Hồn gằn giọng hỏi, sát khí vẫn hừng hực quanh người.
Tên thủ lĩnh cúi người, giọng nói đầy sợ hãi:
“Đại nhân thứ lỗi. Là do chúng ta có mắt không thấy thái sơn, nếu biết ngài chính là cao thủ đã mở ra lĩnh vực, cho chúng ta có mười cái mạng cũng không dám vọng động.”
Lê Nhật bước lên phía trước, nụ cười khinh khi hiện trên môi:
“Ngươi cũng thật biết đùa. Đánh không lại thì cúi mình cầu xin. Thật sự nghĩ chúng ta dễ dãi đến vậy sao?”
Lời nói của Lê Nhật vừa dứt, Băng Hỏa, Nguyệt Hồn Tí đã tựa như thần binh lợi khí, lập tức vươn dài, bóp lấy cổ tên thủ lĩnh Khí Giới Nhân, nhấc bổng cả người gã lên không trung.
Mặc dù ngoại hình đồ sộ, nhưng gã hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào trước uy lực áp đảo của Lê Nhật. Cổ họng gã phát ra tiếng kêu rên rỉ yếu ớt, đôi mắt trợn trừng đầy kinh hãi.
Đám tộc nhân Khí Giới Nhân xung quanh thi nhau hú hét, tiếng gào thét vang vọng khắp không gian:
“Thủ lĩnh! Đừng giết thủ lĩnh của chúng ta!”
“Các ngươi dám gây thù với tộc ta, nửa bước cũng khó đi ở Thần Mộ này!”
Lê Nhật nghe vậy chỉ khẽ cười nhẹ, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Ta bị hăm dọa quen rồi. Những lời này, nghe mãi cũng chán.”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, không chút dao động. Đồng thời, bàn tay của hắn tăng thêm uy lực, khí lực bao phủ lấy cổ tên thủ lĩnh, từ từ siết chặt. Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, đầu của tên thủ lĩnh Khí Giới Nhân bị bóp nát, máu đen và mảnh vỡ kim thiết bắn tung tóe.
Gã chết trong sự kinh hoàng tột độ, đến phút cuối vẫn không thể tin rằng kẻ xâm nhập lại dám bỏ qua mọi kiêng kỵ, không chút sợ hãi mà giết chết mình.
“Không!”
Đám tộc nhân đồng loạt hét lên đầy phẫn nộ, sát khí bùng lên dữ dội.
Chúng xông lên, đông như bầy kiến, nhưng Lê Nhật đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn tựa như một bông vụ xoáy nhanh, thân hình hóa thành ảo ảnh, đến mức chỉ còn là một vệt sáng mờ. Chưởng lực và chỉ lực đồng thời bùng phát, tạo thành một trận mưa công kích dày đặc.
“Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng!”
“Tán Hải Lưu Tinh Chỉ!”
“Dẫn Động Đạn!”
Tiếng nổ ầm vang như sấm rền, chưởng lực quét qua đám đông, đánh tan từng nhóm tộc nhân. Chỉ lực thì chính xác đến từng li, đánh nát đầu từng tên một. Chỉ trong vài hơi thở, toàn bộ tộc nhân Khí Giới Nhân đã bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn manh giáp.
Xích Hồn đứng quan sát, ánh mắt trầm tư lẫn cảm phục. Hắn nhìn Lê Nhật thu thập linh hồn của đám Khí Giới Nhân. Lê Nhật nhắm mắt, tập trung phân tích thông tin từ những ký ức linh hồn đó, nắm bắt tình hình của Thần Mộ.
“Ta tưởng đã vượt qua ngươi…” Xích Hồn lên tiếng, khí tức và sát khí quanh người hắn dần thu lại. “Nhưng xem ra, ta đã ảo tưởng rồi. Đồng thời đánh ra nhiều đại chiêu mà không hề ngắt quãng, rõ ràng, ngươi đã bước một bước lớn sau khi tiếp nhận truyền thừa từ ký ức của Hồn Phá Thiên.”
Lê Nhật mỉm cười, ánh mắt hắn lóe lên sự điềm tĩnh:
“Không cần khen ta. Ngươi có đột phá mới, tạo ra lĩnh vực cho bản thân, không phải cũng đã vượt trội rất nhiều rồi sao? Nếu thật sự phải đánh với ngươi, ta chưa hẳn đã chiếm được chút lợi thế nào.”
Xích Hồn thản nhiên nói, giọng điệu chân thành:
“Không cần phải tưởng tượng. Sẽ không có chuyện ta đối đầu với ngươi. Ngươi đối với ta đã có ơn nghĩa sâu sắc. Tìm Xích Tâm, dẫn ta đến gặp mộ phần của tộc nhân. Đối với ngươi… Xích Hồn ta thề chết phụ trợ.”
Lê Nhật gật đầu, ánh mắt hắn lóe lên một tia cảm kích thoáng qua. Hắn không nói thêm gì, chỉ quay người hướng về phía trước, bước đi vững chãi trên con đường đầy hiểm nguy của Thần Mộ.
Xích Hồn đi theo sau, sát khí quanh người hắn dần lắng xuống, nhưng vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Đôi mắt hắn không ngừng quét qua xung quanh, như một con thú hoang luôn sẵn sàng phản kích.
“Thần Mộ được chia làm ba khu vực chính.” Lê Nhật từ từ nói. “Nơi chúng ta xuất hiện chính là ngoại khu, hiện tại đã tiến vào trung khu. Mỗi khu vực đều chứa đựng vô số mộ phần, mỗi mộ phần lại ẩn giấu những bảo vật quý giá. Tuy nhiên, chúng đều được các tộc nhân nơi đây canh giữ nghiêm ngặt.”
“Chỉ có ngoại khu và trung khu sao?” Xích Hồn hỏi, giọng điệu đầy tò mò. “Còn khu vực nào khác không?”
Lê Nhật khẽ lắc đầu, ánh mắt hắn lóe lên một tia suy tư:
“Tất nhiên còn có nội khu, nhưng ký ức của đám Khí Giới Nhân này không hề biết gì về nó. Có lẽ, chỉ có những tồn tại cấp cao hơn mới nắm giữ bí mật đó.”
Nói rồi, Lê Nhật đột nhiên hóa thành một tia chớp, thân hình lướt nhanh về phía trước. Xích Hồn không chần chừ, lập tức theo sát, hai người bay thấp sát mặt đất, tránh gây chú ý. Dựa vào ký ức thu thập được từ đám Khí Giới Nhân, họ đã tạm thời nắm bắt được tình hình khu vực này, có thể đốt cháy giai đoạn mà bay nhanh qua.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi phạm vi của Khí Giới Nhân.” Lê Nhật nói nhanh, giọng điệu nghiêm túc. “Trong số bọn chúng vẫn có những tên khó nhằn. Nếu bị chúng phát hiện, sẽ có rắc rối lớn.”
Xích Hồn gật đầu, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc bén:
“Ngươi lo lắng quá rồi. Dù có gặp phải ai, chúng ta cũng sẽ đối phó được. Nhưng nếu ngươi nói vậy, ta sẽ cẩn thận hơn.”
Lê Nhật lắc đầu nhưng không nói gì, Xích Hồn dù cho có trải qua bao biến cố, bản tính xem nhẹ tình huống của hắn vẫn không thay đổi.
Về mặt này, Lê Nhật hoàn toàn vượt trội. Mỗi bước đi và tính toán của hắn đều cẩn trọng, hạn chế tối đa những rắc rối không đáng có.
Hai người tiếp tục lao đi với tốc độ kinh người, những bóng cây và đá tảng xung quanh vụt qua như những vệt mờ. Không gian Thần Mộ vẫn âm u và tĩnh lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập từ mọi hướng.