Môn Thần

Chương 292: Mộ Của Sát Thần Tộc



Nơi này tĩnh lặng và yên bình đến kỳ lạ, chỉ có một thác nước chảy dài cao vạn trượng, xung quanh đều là cây cối xanh tươi, thảm cỏ xanh điểm vài bông hoa nhỏ. Tất cả tạo thành một quang cảnh trái ngược hoàn toàn với cái tên Thần Mộ, khiến cho Lê Nhật không khỏi cảnh giác. Hắn biết rõ, sự yên bình này có thể chỉ là lớp vỏ bọc che giấu những hiểm nguy chết người.

Hắn theo linh hồn lạc lối đi được một đoạn, tức thì Xích Hồn xuất hiện, đồng hành song song. Lê Nhật không phiền hà chút nào, ngược lại còn cười bảo:

“Phá kén rồi à? Ngươi vừa thực hiện nghi thức xong, không nên khinh suất.”

Xích Hồn điềm đạm đáp:

“Ta có thể để ngươi đơn thương độc mã vào Thần Mộ sao? Nơi đây nửa bước đều là nguy hiểm trùng trùng, đừng xem thường bởi vẻ bề ngoài của nó.”

“Ùm!” Lê Nhật gật đầu đồng ý, cước bộ tăng tốc đáng kể bởi vì linh hồn lạc lối đang ra hiệu sắp đến nơi. “Xích Hồn, ngươi dường như cũng biết về nơi này?”

Xích Hồn trầm ngâm một lúc, màu sắc trên da hắn lúc này đã tựa như nhân loại, chỉ là có phần nổi bật hơn bởi những lằn đỏ chạy dọc thân thể. Hắn nói với giọng nghiêm túc:

“Sau khi đạt được Xích Tâm, ta cũng phần nào hiểu rõ hơn về sát thần khí thời viễn cổ. Thật ra, Xích Tâm này không phải của ta, tất cả sát thần khí đều có thể dùng.”

Lê Nhật ngạc nhiên hỏi:

“Còn có việc này? Dường như bản thân ngươi cũng không nhớ rõ về lai lịch của bản thân?”

Xích Hồn gật đầu, tốc độ thăng tiến ngang bằng với Lê Nhật. Hắn nói bằng giọng chứa đựng tâm tư qua nhiều năm tháng:

“Khi ngươi vừa đặt chân đến nơi đây. Thác Tịch Liêu vô tình đã đánh thức ký ức ngủ quên trong ta, hoặc có kẻ nào đó đã phong ấn nó. Ban đầu, ta chỉ nghĩ rằng sát thần khí chúng ta đến từ Sát Thần Giới, cần phải tìm được Xích Tâm mới có thể trở về. Nhưng xem ra, mọi chuyện còn phức tạp hơn như thế.”

Xích Hồn lại trầm ngâm một lúc, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, bằng một sự tức giận cùng cực mà gằn từng chữ:

“Có kẻ nào đó… đã can thiệp vào ký ức của ta. Một kẻ với quyền lực to lớn, có thể thay đổi số phận của Sát Thần Giới. Dù hắn là ai, ta nhất định phải lôi hắn ra khỏi bóng tối.”

Nghe vậy, bất chợt Lê Nhật cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đến cả tồn tại như Xích Hồn, kẻ đã từng đồ sát không biết bao nhiêu thần linh, cũng là một thực thể bị khống chế.

Điều này rõ ràng củng cố cho lập luận của hắn, trên đời này, lý nào mọi thứ đều có sắp đặt? Thứ gọi là tạo hóa, có thực sự tồn tại hay không?

Trong lúc đầu óc Lê Nhật thoáng một chút mông lung, linh hồn lạc lối đã dẫn cả hai đi khỏi thảm cỏ xanh mơn mởn. Trước mặt, một vùng đất cằn cỗi dần lộ ra.

“Nơi này không thể dùng thần thức.” Xích Hồn nói, sau lưng hắn tự lúc nào đã hình thành một chiếc áo choàng đỏ rực như máu. “Sao ta lại cảm thấy… nơi này thân quen đến như vậy? Không khác gì đã trở về Sát Thần Giới.”

Lê Nhật nhíu mày, cảm nhận sự việc theo cách riêng của hắn. Mọi thứ nơi đây đều cho thấy, vùng đất này đã bị tàn phá nặng nề, tựa như một vùng đất chết. Nhưng thứ khiến hắn chú ý hơn là ngoại hình của Xích Hồn, ngoại trừ đôi mắt ẩn chứa sát khí phô thiên cái địa, dường như Xích Hồn đã gần giống với một nhân loại bình thường.

“Trở về đi, ngươi xong việc rồi.” Lê Nhật gọi lớn, tức thì linh hồn lạc lối bị thu về Thế Giới Ý Thức của hắn.

Xích Hồn không đợi Lê Nhật nói gì thêm, đã nhanh chóng bước về phía trước. Bước chân của hắn gấp gáp, như đang đi theo tiếng gọi của ai đó.

Lê Nhật không còn bị ảnh hưởng bởi thác Tịch Liêu, tâm trí thả lỏng một chút, liền vội vã đi theo. Hắn không đi song song, mà lặng lẽ đi sau, cảm nhận sự khác lạ trong từng hành động của đồng bọn.

Ánh mắt Lê Nhật ngưng trọng, Xích Hồn và hắn có một sự liên kết về mặt linh hồn chặt chẽ. Hiện tại, dựa vào đó hắn cảm nhận được một sự sai khiến kỳ lạ đang thúc đẩy Xích Hồn phải đi theo hướng chỉ định.

Cả hai cứ thế đi sâu vào vùng đất chết, một nơi mà sự sống dường như đã bị xóa sổ hoàn toàn. Dưới chân, mặt đất chỉ có một màu xám xịt, khô cằn và nứt nẻ, như thể đã bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa hủy diệt.

Những vết nứt sâu hoắm chạy dọc ngang, không một cành cây, ngọn cỏ nào có thể mọc lên được ở nơi này. Tất cả chỉ là sự hoang tàn, lạnh lẽo và im lặng đến rợn người.

Gió cũng ngừng thổi, không gian xung quanh như bị đóng băng trong một sự tĩnh lặng chết chóc. Lê Nhật ngước nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây đen kịt phủ kín mọi thứ, che lấp ánh sáng mặt trời.

Bầu trời như một tấm màn đen khổng lồ, mùi độc hại hòa lẫn trong không khí, một thứ mùi khó tả, như sự kết hợp của máu khô, tro tàn và những thứ gì đó thối rữa. Nó khiến cho mỗi hơi thở của Lê Nhật trở nên nặng nề, như thể không khí đang cố bóp nghẹt lấy phổi hắn.

Khi cả hai đứng trước một quả núi lớn, hình thù kỳ lạ tựa như một kim tự tháp khổng lồ, thì Xích Hồn dừng lại.

Quả núi này không giống bất kỳ thứ gì Lê Nhật từng thấy. Nó không phải là một ngọn núi tự nhiên, mà giống như một công trình nhân tạo, được tạo ra bởi bàn tay của một thế lực nào đó.

Bề mặt của nó phủ đầy những hoa văn kỳ dị, những đường nét chạm khắc tinh xảo nhưng mang đậm vẻ u ám và đáng sợ. Từng khối đá xếp chồng lên nhau, tạo thành một cấu trúc vững chãi.

Xích Hồn đứng im lặng, ánh mắt hắn đảo quanh quả núi, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Gương mặt hắn lúc này trở nên nghiêm nghị, đôi mắt đỏ rực như máu càng thêm sáng lên, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những đám mây đen.

Hắn không nói gì, nhưng Lê Nhật có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Quả núi này không chỉ là một đống đá vô tri, nó ẩn chứa một bí mật, một sự thật mà Xích Hồn đang cố gắng khám phá.

Mắt Xích Hồn sáng lên một màu chết chóc, khắp người bừng bừng sát khí hóa hình có thể dễ dàng nhìn thấy được. Hắn cười lớn mà nói:

“Cuối cùng cũng đã tìm thấy mộ của tộc ta. Ha ha ha, đây chính là mộ của tộc ta. Sát thần khí danh chấn thiên hạ, lại chết chung một chỗ. Trở thành một nấm mộ vô tri như thế này đây.”

Tiếng cười của Xích Hồn hòa lẫn với sự bi thương, theo đó càng khiến cho âm thanh phát ra mang một màu sắc bi tráng, đẫm lệ. Lê Nhật vẫn yên lặng quan sát, Xích Hồn xúc động quá mức so với những gì hắn dự kiến.

“Xích Hồn, ngươi ổn chứ?” Lê Nhật quan tâm hỏi.

Xích Hồn như nuốt xuống bi thương, hít sâu một cái rồi nói:

“Lê Nhật, ta nói cho ngươi biết. Đây chính là mộ phần của tộc ta, khi đến đây thì ta đã nhận được ký ức đầy đủ. Ta… chính là kẻ duy nhất còn sống sót của Sát Thần Giới. Tộc của ta… tất cả đã chết hết rồi.”

Lê Nhật tiến tới một bước, ánh mắt đồng cảm nhìn gương mặt mang màu sắc cổ đồng, từ tốn nói:

“Xích Hồn, đừng quá bi thương. Ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu căn nguyên.”

Xích Hồn dù sao cũng là một tồn tại sát phạt đến cả thần linh cũng phải dè chừng, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn gạt đi đôi dòng lệ, chỉ về phía mộ phần mà nói:

“Kẻ gọi ta đến, chính là những tàn hồn của tộc nhân. Bọn họ không muốn phải ở đây chịu thêm đọa đầy, nên muốn ta giúp họ giải thoát.”

Lê Nhật gật đầu, lui sang một bên để Xích Hồn kết nối với các tàn hồn.

Chỉ thấy Xích Hồn đứng yên một lúc, tựa như đang có cuộc trao đổi nào đó đang diễn ra. Và rồi hắn như hóa thành một lợi khí, trên người phát ra từng trận gió lớn, sát khí hóa hình mỗi lúc một dày đặc. Theo một tiếng thét lớn, hắn đánh liền ba quyền như sấm sét, quyền kình mãnh liệt phá tan mộ phần, biến nó thành những mảnh vụn bay tán loạn trong không trung.

Từ bên trong mộ phần vỡ tan, những tàn hồn bắt đầu thoát ra, từng đám, từng đám, chi chít nhiều không đếm xuể. Họ hiện lên như những bóng ma mờ ảo, thân hình trong suốt, ánh sáng nhạt nhòa tỏa ra từ cơ thể họ, như những ngọn nến le lói trong đêm tối. Mỗi tàn hồn mang một khuôn mặt khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một ánh mắt. Đó là những ánh mắt khẩn thiết, đầy van xin, như thể họ đang cầu cứu, đang chờ đợi sự giải thoát cuối cùng.

Những tàn hồn này, dù đã chết từ lâu, vẫn mang theo nỗi đau và sự uất hận của những linh hồn bị giam cầm. Họ vây quanh Xích Hồn, như những ngọn lửa ma quái, từ từ tiến lại gần.

Ánh mắt họ nhìn Xích Hồn không chỉ là sự kính trọng, mà còn là niềm hy vọng cuối cùng. Họ biết rằng, chỉ có Xích Hồn, kẻ duy nhất còn sống sót của Sát Thần Giới, mới có thể giúp họ thoát khỏi sự đọa đày vĩnh viễn.

Nhưng nhiều hơn cả sự van xin, là một cảm giác giải thoát. Khi những tàn hồn này nhìn thấy Xích Hồn, ánh mắt họ dần trở nên nhẹ nhõm, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Từng tàn hồn, một cách chậm rãi và trang nghiêm, hướng về Xích Hồn mà bái lạy. Cúi đầu sâu, như một lời cảm tạ cuối cùng, một lời từ biệt với người đồng tộc cuối cùng của họ.

Rồi, từng tàn hồn bắt đầu tiêu tan vào hư không. Họ hóa thành những đốm sáng nhỏ, như những ngôi sao lấp lánh trong đêm, từ từ bay lên cao, rồi tan biến vào không trung.

Mỗi tàn hồn biến mất, không gian xung quanh như trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể một gánh nặng đã được buông bỏ. Những tiếng thì thầm nhẹ nhàng, như lời hát của gió, vang lên trong không khí, rồi dần dần im bặt.

Xích Hồn đứng đó, đôi mắt đỏ rực như máu, nhìn từng tàn hồn của đồng tộc mình tan biến. Trên gương mặt hắn, nỗi đau và sự phẫn nộ hiện rõ, nhưng cũng có một chút nhẹ nhõm.

Lê Nhật đứng từ xa, im lặng quan sát. Hắn không nói gì, chỉ cảm nhận được sự u uất và bi thương trong không khí.

“Các đồng tộc!” Xích Hồn hét lớn, đôi mắt sát phạt của hắn lần nữa tuôn trào dòng lệ nóng. “Xích Hồn ta xin thề, nhất định phải bắt kẻ thủ ác trả giá. Các đồng tộc, hãy yên nghỉ đi!”