[Ngoại truyện: Cố Dĩ Hà]
Năm bà ngoại mất, tôi mới lần đầu gặp người cha huyền thoại của mình.
Mọi người đều nói tôi sắp vào thành phố hưởng phúc rồi.
Ngay cả tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng không ngờ, đợi tôi lại là người vợ mới xinh đẹp của ông ta và sự thờ ơ vô hạn.
Có vẻ như đưa tôi về chỉ vì sợ người ta nói ông không làm tròn trách nhiệm.
Năm đó tôi mười bốn tuổi, thành tích học tập khiến thầy cô kinh ngạc, nhưng trong nhà họ Cố, tôi chỉ là một đứa con nhà quê không ai quan tâm.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ở trường mới, vì quá nổi bật, tôi nhanh chóng trở thành mục tiêu bắt nạt.
Người khác có thể về mách bố mẹ, chỉ có tôi là sau mỗi lần bị đánh, đều phải tự thu mình trong căn phòng to rộng, tự mình bôi thuốc.
Thế giới như thay đổi, thành tích không còn là thứ quan trọng nhất với tôi.
Tôi cầm tiền nhà họ Cố cho, bắt đầu tiêu xài phung phí, "chiêu binh mãi mã".
Rất nhanh, tôi trở thành tên côn đồ không ai dám động vào.
Bài kiểm tra luôn nộp giấy trắng.
Lúc đó tôi mới nhận ra lợi ích duy nhất mà nhà họ Cố mang lại cho tôi: Dù tôi làm loạn thế nào, trường cũng chẳng dám động vào tôi.
Tôi sống như vậy vài năm, tẻ nhạt vô vị, không có gì đáng mong chờ.
Tôi tưởng đời mình sẽ mãi đen tối như thế.
Cho đến ngày khai giảng lớp 12.
"Cố Dĩ Hà, trông nom bạn mới nhé." Giáo viên chủ nhiệm xưa nay chưa từng gọi tên tôi, đột nhiên gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu khỏi bàn, thấy Giang Giang mặc váy trắng bước vào.
Cô ấy sạch sẽ như một tờ giấy trắng chưa vẽ gì, như đến từ thế giới khác.
Giang Giang ngồi cạnh tôi, chưa bao giờ vượt giới hạn, từng hành động đều nhẹ nhàng như thể bên cạnh cô không có ai.
Nhưng cô ấy rất lạ.
Một học sinh ngoan như cô, lẽ ra phải sợ tôi.
Nhưng cô ấy không sợ.
Cô luôn cố bắt chuyện với tôi, nhưng luôn dừng lại giữa chừng.
Lúc đó tôi mới chú ý đến cách phát âm không trôi chảy của cô, nhận ra sự khác biệt, mới hiểu ý "chăm sóc" mà giáo viên nói.
"Nghe nói mày có bạn cùng bàn rồi?" Một thằng anh em đã theo tôi nhiều năm trêu chọc sau khi đưa tôi điếu thuốc, "Lại còn là con nhỏ điếc?"
Điếc á?
Tôi nhíu mày, ngậm thuốc rồi hít mạnh, nhả khói rồi nói:
"Cô ấy không phải."
Vừa dứt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Giang đã bước đến, vẫn mặc chiếc váy trắng hôm nhập học, tay siết chặt quai cặp như đã hạ quyết tâm lớn.
Cô đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Cố Dĩ Hà, hút thuốc… không tốt."
Tôi sững người.
Ai mà chẳng biết hút thuốc có hại, nhưng chưa ai từng nói với tôi câu đó.
Mấy thằng bạn tôi luôn kể, nếu bố mẹ phát hiện tụi nó hút thuốc, sẽ đánh cho một trận.
Chúng ghen tị với tôi, vì không ai quản.
Ghen tị sao?
Tôi nhìn Giang Giang vừa ho xong, lòng rối như tơ vò, cuối cùng thành câu: "Chuyện của tôi, đừng xía vào."
Cô ấy bỏ chạy, bị tôi dọa sợ.
Tôi nhận ra mình đã thay đổi.
Tôi thường hay bắt nạt cô khi có người bàn tán về cô, tìm cớ sai cô chạy đi xa mua đồ gì đó.
Thỉnh thoảng cũng giật lấy tai nghe của cô.
Nhưng hình như cô sợ tôi lấy máy trợ thính hơn, mỗi lần đều sắp khóc đến nơi.
Nhìn mà bực.
Hôm đó cô quên mang nước, tôi cố ý bắt cô đi mua nước, tôi chỉ nói "không uống nữa", vậy mà cô sắp khóc rồi.
Để lại uống không được à? Có gì mà phải khóc?
Đôi mắt đẫm lệ của cô khiến lòng tôi rối loạn, tôi giật dây buộc tóc cô xuống, định để tóc che mắt, lại lỡ kéo luôn máy trợ thính.
Nước mắt cô rơi xuống ngay lập tức.
Càng khiến tôi hoảng loạn.
Tôi ném dây buộc tóc lên bàn cô, leo qua cửa sổ chạy mất.
Bố tôi cưới vợ mới cuối cùng cũng sinh, là con gái.
Vì thế ông ta mới nhớ tới đứa con trai duy nhất là tôi.
Hôm trước tôi vừa đi đánh nhau với mấy thằng trường bên cùng Khâu Vân, hôm sau ông ta đã đến trường.
Tôi tưởng ông đến vì vụ đánh nhau, ai ngờ lại là để sắp xếp cho tôi ra nước ngoài.
Từng lời của ông không có câu nào thừa nhận tôi, chỉ nghĩ rằng gửi tôi đi học rồi về sẽ được người ta nể.
Nếu vợ mới ông ta sinh con trai, thì cho dù tôi có c.h.ế.t trong trận đánh nhau, ông ta cũng chẳng buồn tới trường.
Mặc xác ông ta.
Tôi đạp nát cửa phòng hiệu trưởng, chạy lên sân thượng.
Muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ mình đã bỏ từ lâu.
Tôi ngồi xổm đó, chẳng biết mình muốn gì.
Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngẩng đầu thì thấy Giang Giang đi tới.