Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em

Chương 20: Ngoại truyện (tiếp)



Cô ngồi xuống trước mặt tôi, đưa cho tôi một tuýp thuốc mỡ.

 

"Tôi thấy… tay cậu bị thương." Cô nói rất chậm, giọng nhẹ nhàng, dù phát âm lạ, nhưng nghe rất ấm áp, như cơn gió lướt qua mặt.

 

Mấy hôm trước còn bị tôi chọc khóc, vậy mà giờ lại mang thuốc đến cho tôi.

 

Tôi chưa từng gặp ai ngốc đến thế, ngốc đến mức khiến người ta muốn nghiêm túc đối đãi.

 

Nhưng tôi chưa kịp làm gì, đã bị ông già đưa ra nước ngoài.

 

Tất cả của tôi đều do ông ấy cho, trước mặt ông tôi không có quyền lựa chọn, cũng chẳng có sức phản kháng.

 

Lần nữa gặp lại Giang Giang, là năm tôi lên kế hoạch về nước.

 

Tôi thấy tin cô nhảy sông trên báo.

 

Lúc đó tôi tối sầm mặt mày, tưởng mình hoa mắt.

 

Tôi vội vàng trở về, thì cô đã được chôn cất.

 

Tôi chẳng kịp nhìn cô lần cuối.

 

"Con bé không có một người bạn nào." Đó là lời mẹ cô nói khi tôi đến nhà.

 

Họ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của tôi. Nhưng tôi cũng chẳng phải bạn cô.

 

Tôi chỉ là một người suýt nữa yêu sớm với cô, cuối cùng chẳng làm được gì.

 

Tôi thấy trong phòng Giang Giang có một quyển sổ, mẹ cô định đốt đi.

 

Tôi không nghe, mở ra xem.

 

Bên trong chi chít chữ, tên tôi lặp lại mấy lần.

 

Tôi cay sống mũi, cười khổ — hóa ra trong lòng cô, tôi luôn đáng ghét như thế.

 

Như thể mọi bất hạnh lớp 12 của cô đều do tôi mang đến.

 

Cho đến khi tôi lật đến một trang.

 

Đó là kỳ nghỉ đông lớp 12, cô bị một bạn cũ rủ ra ngoài.

 

Cô bị kéo vào một con hẻm, máy trợ thính không biết bị ném đi đâu.

 

Trang giấy ấy loang lổ vết nước, ngón tay tôi run rẩy chạm lên, như cảm nhận được từng giọt nước mắt cô rơi xuống khi viết.

 

"Con bé không nói gì cả.Nó nói tai nghe bị mất, tôi với ba con bé mà còn mắngnó mấy câu." Mẹ cô ôm mặt bật khóc.

 

"Từ sau hôm đó, tinh thần con bé càng lúc càng tệ. Chúng tôi không biết gì cả…"

 

Bắt đầu từ trang này, nội dung phía sau không còn sự sống, từng chữ đều thể hiện quyết tâm muốn c.h.ế.t của cô ấy.

 

Năm đó, lẽ ra cô ấy đang học năm hai ở Đại học Thủ đô mà mình hằng mong ước, nhưng vì vấn đề sức khỏe nên đã không thể tham gia kỳ thi đại học khi còn học lớp 12.

 

Năm đó, cô ấy hai mươi tuổi, cô nói muốn ra ngoài đi dạo.

 

Và cô đã mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi ấy.

 

Tôi như phát điên, nhất định phải điều tra ra kẻ đã gây chuyện ngày hôm đó là ai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng tôi cũng tìm ra, là một đám côn đồ quanh khu phố ngày ấy, đã để ý đến Giang Giang từ lâu.

 

Giờ họ đều đã lớn, có cuộc sống riêng.

 

Không chút ăn năn hối hận.

 

Tôi không định dùng cách trả thù thô bạo đơn giản như vậy, nhưng Giang Giang đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

 

Cô ấy trong mơ càng sạch sẽ, tôi lại càng hận bọn họ.

 

Tôi từng muốn kéo tất cả chúng xuống địa ngục, nhưng cảnh sát đến sớm một bước.

 

Tôi và bọn chúng đều hấp hối, bị đưa vào phòng cấp cứu.

 

Một hồi chuông quen thuộc mà lạ lẫm vang lên.

 

Tôi mở mắt.

 

Không có đau đớn, cũng không có thiết bị y tế.

 

Giang Giang ngồi bên cạnh tôi, cầm một quyển sách, ánh mắt nhìn tôi vừa trong sáng vừa lo lắng.

 

"Lại mơ thấy rồi nhỉ." Đã rất lâu rồi tôi không mơ thấy cô ấy.

 

Trong mơ lại quay về học kỳ năm lớp 12, Giang Giang vẫn mặc chiếc váy trắng mà tôi thích, sạch sẽ như một tinh linh nhân gian.

 

Tôi cứ nhìn cô ấy mãi, sợ giấc mơ sẽ đột nhiên tan biến.

 

Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.

 

Giang Giang dọn sách vở chuẩn bị rời đi, tôi cũng vô thức đứng dậy.

 

Đầu gối đập vào cạnh bàn, cơn đau lập tức ập tới.

 

"Anh Hà, đi thôi!" Khâu Vân ló đầu vào từ ngoài cửa.

 

Tôi chưa từng mơ thấy cậu ấy.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi nhìn cái chân đang đau, lại nhìn Khâu Vân đứng ở cửa, cuối cùng quay đầu nhìn Giang Giang.

 

Hình như… không phải mơ.

 

"M*!" Muôn vàn lời muốn nói cuối cùng chỉ còn lại một câu chửi thô tục.

 

Khâu Vân nói đã hẹn đánh nhau, anh em đều đã sẵn sàng.

 

Tôi nhớ ra, đây mới chỉ là đầu năm lớp 12.

 

Một đám anh em đi theo tôi, chờ tôi dẫn đầu.

 

Nhưng tôi không đến điểm hẹn, mà đi theo sau Giang Giang.

 

Tôi muốn đưa cô ấy về nhà.

 

Mọi thứ đều giống như kiếp trước, chỉ có một điều khác biệt duy nhất.

 

Bên cạnh Giang Giang có một cô gái, hình như tên là Lục Uyển Uyển.

 

Kiếp trước, bên cạnh cô ấy không có một người bạn nào.