Tai tôi lộ ra ngoài, còn bộ xử lý ngoài tai của máy trợ thính vốn gắn ở đó đã rơi xuống đất.
Cả thế giới trở nên tĩnh lặng.
Các bạn học trong lớp nhìn về phía tôi, nhưng tôi không biết họ đang nói gì.
Tôi vội vàng cúi xuống, nhặt thiết bị lên và đeo lại vào tai.
Giọt nước mắt vừa rồi còn vòng quanh trong mắt, giờ đã rơi xuống.
Tiếng chuông vào lớp hòa cùng tiếng thì thầm bàn tán của các bạn học, truyền qua bộ xử lý ngôn ngữ đến não tôi.
Tôi biết, tôi sẽ không thể ở lại ngôi trường này lâu nữa.
Rõ ràng tôi chỉ muốn yên ổn học xong cấp ba, tại sao mọi chuyện lại luôn không theo ý mình?
Chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Tôi vội vàng thu lại quyển sách đang dựng ở cửa sổ để chắn nắng cho Cố Dĩ Hà.
Trước đây anh ta nói ánh nắng ngoài cửa sổ quá chói, ảnh hưởng đến giấc ngủ, nên lần nào trước khi anh ta ngủ tôi cũng lấy sách che lại, rồi kịp thời gỡ xuống trước khi anh ta tỉnh.
Cố Dĩ Hà như thường lệ chậm rãi ngẩng đầu khỏi bàn, đôi mắt đẹp khẽ mở ra một cách lười biếng.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, vẻ uể oải trong mắt anh ta lập tức tan biến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngông nghênh: “Lại mơ thấy rồi.”
Cố Dĩ Hà chưa từng cười với tôi, tôi cũng chưa từng thấy anh ta cười.
Lúc đó ánh nắng ngoài cửa sổ rất rực rỡ, chiếu lên người anh ta, khiến tôi không biết là nụ cười anh ta chói mắt hơn hay ánh nắng ngoài kia chói mắt hơn.
Đúng lúc ấy, giáo viên bước vào lớp, tôi chưa kịp nghĩ về câu nói của anh ta thì tiết học đã bắt đầu.
Hôm nay Cố Dĩ Hà có vẻ khác thường.
Cả buổi chiều anh ta không gục xuống bàn ngủ, cũng không trốn tiết, mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi suốt buổi.
Cho đến khi tan học, anh ta đứng dậy thì đụng vào cạnh bàn.
Tiếng va chạm trầm đục khiến tôi cũng thấy đau, nhưng anh ta chỉ ngẩn người nhìn cái chân bị đụng, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi.
“Anh Hà, đi thôi!” Một nam sinh ló đầu từ ngoài lớp vào gọi.
Tôi biết cậu ta, tên là Khâu Vân, là một trong những đàn em của Cố Dĩ Hà.
Cố Dĩ Hà nghiêng đầu liếc Khâu Vân một cái, rồi quay lại nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đm!” Anh ta khẽ chửi một tiếng.
Tôi nghĩ có lẽ anh ta thấy cú va chạm khi nãy đau thật, hoặc là những người hay đánh nhau thì phản xạ đều chậm như vậy.
Cố Dĩ Hà chưa bao giờ làm khó tôi sau khi tan học, vì anh ta lúc nào cũng có vô số trận đánh phải đi, vô số chỗ phải đập phá.
Nhưng hôm nay anh ta không đi đánh nhau.
Lục Uyển Uyển – người cùng tôi về nhà khoác tay tôi, quay đầu lại lần thứ ba rồi lo lắng, dè dặt hỏi: “Giang Giang, hôm nay cậu lại chọc giận Cố Dĩ Hà à?”
Tôi lắc đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, không nói một lời, bước chân nhanh hơn một chút.
Không hiểu vì sao, Cố Dĩ Hà lại dẫn theo một nhóm người đi theo sau chúng tôi.
Hai hôm trước, Lục Uyển Uyển đột nhiên tỏ ra thân thiện, muốn làm bạn với tôi và đi về cùng tôi.
Tôi thực sự ngạc nhiên và xúc động trước sự thân thiện đó.
Cô ấy là người duy nhất ở đây chịu về nhà cùng tôi, nếu hôm nay Cố Dĩ Hà định bắt nạt tôi trên đường, thì chắc cô ấy cũng sẽ không muốn đi cùng tôi nữa.
Nhưng điều bất ngờ là, Cố Dĩ Hà chỉ lặng lẽ theo sau suốt đường, mà chẳng làm gì cả.
“Có lẽ anh ta đi đánh nhau, tình cờ đi ngang qua đây thôi.” Lục Uyển Uyển cùng tôi trốn sau cửa sổ, nhìn theo bóng lưng của Cố Dĩ Hà và mấy người phía sau rồi rút ra kết luận.
Tôi thấy kết luận đó rất hợp lý.
Tức là ngày mai cô ấy vẫn sẽ tiếp tục về cùng tôi.
May mà Cố Dĩ Hà không làm gì cả.
Nghĩ như vậy, chút ác cảm vốn ít ỏi tôi dành cho anh ta lại giảm thêm một chút.
Tôi nhìn chỗ ngồi trống của Cố Dĩ Hà, có chút thất thần.
Anh ta đã ba ngày không đến lớp.
Chẳng lẽ đêm hôm đó thật sự đi đánh nhau rồi sao?
Tôi vừa đặt bài kiểm tra điểm không của anh ta lên bàn thì anh ta đã xuất hiện bên cạnh tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bóng của anh ta bao phủ lên người tôi, tôi theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy anh ta đang mặc đồng phục chỉnh tề, tóc cũng đã cắt ngắn.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi chuyển trường thấy anh ta mặc đồng phục.