Cố Dĩ Hà vốn đã rất đẹp trai, trước kia tóc dài làm tăng thêm vẻ lười biếng quyến rũ, bây giờ cắt kiểu tóc nam ngắn mà ít người dám để, lại mặc đồng phục sạch sẽ, trông cực kỳ gọn gàng sáng sủa.
Sự ngang tàng lại xen chút rạng rỡ, là một loại đẹp trước nay chưa từng có ở anh ta.
Nhiều nữ sinh trong lớp đều quay đầu nhìn về phía này.
Anh ta thì chẳng để ý, ném cặp từ trên đầu tôi lên bàn mình, đúng lúc che luôn tờ bài kiểm tra.
“Tôi…” Tôi không cố ý nhìn bài kiểm tra của anh ta.
Nhưng dù tôi có nói, anh ta cũng chẳng nghe, nên tôi càng không dám nói.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy có chút chột dạ.
Lúc tôi nghĩ anh ta lại định sai tôi làm việc gì đó, anh ta chỉ thở dài một tiếng, rồi bước vòng từ bàn phía sau trèo vào chỗ ngồi của mình.
Tôi ngơ ngác nhìn chỗ anh ta vừa đứng.
Thì ra anh ta đứng đó lâu như vậy… chỉ để chờ có chỗ chui vào?
Cố Dĩ Hà đã thay đổi.
Mọi người đều âm thầm bàn tán rằng anh ta đã thay đổi.
“Anh Hà!” Khâu Vân ló đầu vào từ ngoài cửa lớp.
Giờ học này là tiết tự học, trước đây mỗi khi đến tiết tự học là Khâu Vân sẽ đến gọi Cố Dĩ Hà đi.
Dường như anh ta chưa từng nghiêm túc ngồi học một tiết tự học nào.
Không chỉ tiết tự học, mà có vẻ như rất nhiều tiết học anh ta cũng thích thì ở, không thích thì đi.
Khâu Vân vẫn đang ra hiệu cho Cố Dĩ Hà từ ngoài cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn Khâu Vân một cái.
Tôi theo thói quen đứng dậy để nhường đường cho anh ta đi ra, nhưng anh ta lại bất ngờ nắm lấy tay tôi, ấn tôi ngồi trở lại chỗ.
“Cút.” Cố Dĩ Hà vẫn nhìn về phía cửa lớp, giọng không lớn không nhỏ.
Tôi giật b.ắ.n mình, Khâu Vân cũng giật mình.
Bàn tay đang ra hiệu của Khâu Vân khựng lại giữa không trung rồi gãi đầu, biến mất sau khung cửa.
Ngay sau đó là một tiếng “bốp” – quyển vở bài tập toán của Cố Dĩ Hà rơi xuống bàn tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Quyển vở đó còn sạch hơn cả mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Dĩ Hà đưa tay, dùng ngón trỏ chỉ vào một bài tập trên vở, hỏi tôi: “Biết làm không?”
Tôi sững người mất mấy giây mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn – là một bài không khó, chỉ cần vận dụng khá nhiều kiến thức cơ bản.
“Giảng đi.” Anh ta đưa bút cho tôi.
Giọng của anh ta không to không nhỏ, nam sinh ngồi trước tôi nghe thấy liền theo phản xạ quay đầu nhìn, bị Cố Dĩ Hà trừng mắt thì mới quay lại.
Tôi cũng theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Hà.
Hai chữ đó – thật sự không giống thứ có thể thốt ra từ miệng anh ta.
Anh ta hơi nhíu mày, có vẻ như giây sau sẽ bật ra một câu chửi tục.
Nhưng anh ta không làm vậy, chỉ hỏi: “Không biết à?”
“Biết…” Tôi lục trong hộp bút lấy ra một cây bút, bắt đầu giảng bài cho Cố Dĩ Hà.
Đây là lần đầu tiên có người đến hỏi tôi bài.
Dù thành tích của tôi rất tốt, nhưng từ nhỏ đã phải đeo máy trợ thính, âm thanh thu vào hạn chế khiến cách phát âm của tôi rất không chuẩn.
Đừng nói đến việc giảng bài, ngay cả nói chuyện bình thường cũng chẳng ai muốn nghe.
Sau khi tôi căng thẳng, chậm rãi giảng xong bài đó, tôi nhìn Cố Dĩ Hà, câu “Hiểu chưa?” nghẹn nơi cổ họng, không thể bật ra.
“Dễ vậy à?” Cố Dĩ Hà nhướng mày, giữa hai lông mày hiện lên một chút đắc ý, như thể anh ta vừa hiểu một bài toán cực kỳ hóc búa.
Có chút… dễ thương.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được, khẽ mím môi cười.
Khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, Cố Dĩ Hà vừa giải xong hai bài toán.
“Tôi đã nói cái này không làm khó được tôi mà.”
Giọng nói của anh ta truyền qua bộ xử lý ngôn ngữ bên tai phải tôi, vang lên trong đầu tôi, không biết vì sao lại rất dễ nghe.
Giáo viên chủ nhiệm đi tới chỗ tôi, nhìn anh ta hai lần, sau đó vừa bước đi vừa liên tục quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Có lẽ cô ấy cảm thấy người đang ngồi cạnh tôi, nghiêm túc làm bài, không thể nào là tên lưu manh gây rối đó.
Nhưng Cố Dĩ Hà không khiến cô ấy thất vọng – ngay giây tiếp theo, trước mặt cô ấy, anh ta trèo thẳng qua cửa sổ ra ngoài.
Anh ta vẫn luôn như thế, không để ai vào mắt.