Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em

Chương 5



Cố Dĩ Hà ngẩng đầu lên, gật gật rồi nói kiểu ngang ngược: “Cảm ơn thì giúp tôi học bù đi.”

 

Tôi nhất thời chưa phản ứng lại được với lời đề nghị của anh ta, ngây người một chút.

 

Anh ta có lẽ thấy mình nói không được lịch sự, nên vụng về bổ sung thêm một câu: “Được không?”

 

Câu này thì tôi lại càng không ngờ.

 

Thấy tôi mãi không trả lời, Cố Dĩ Hà tưởng tôi không đồng ý, bỗng gắt lên: “Không được cũng phải được!”

 

Có chút đáng yêu.

 

Giống như một con mèo nhỏ nổi giận.

 

Tôi mím môi, gật đầu: “Nhưng… tôi nói chuyện…”

 

Tôi nói chuyện không lưu loát, phát âm không chuẩn.

 

Đến cả thầy cô cũng chưa từng kêu tôi đứng lên trả lời câu hỏi.

 

“Vậy thì cứ thế quyết định nhé, từ hôm nay bắt đầu.” Cố Dĩ Hà nói xong liền trèo ra ngoài cửa sổ.

 

Tôi nghiêng người nhìn một cái, thấy Khâu Vân đang chờ ở hành lang bên kia.

 

Khâu Vân dường như cũng thấy tôi, nháy mắt tinh nghịch, liền bị Cố Dĩ Hà bước nhanh tới vỗ một phát lên đầu.

 

Nhìn Cố Dĩ Hà khoác vai Khâu Vân rời đi, chẳng giống người thật sự muốn học hành chút nào.

 

Hôm qua Cố Dĩ Hà nói muốn tôi kèm học, hôm nay anh ta mang theo một cặp kính đến trường.

 

Sách vở trên bàn cũng được sắp xếp ngăn nắp, dường như thật sự muốn học tử tế.

 

Dù hiện tại đã là năm cuối cấp ba, anh ta vẫn không thấy là quá muộn.

 

Khi Cố Dĩ Hà đeo kính nhìn lên bảng, giáo viên toán vừa viết xong quay lại, giật mình đến mức làm rơi cả viên phấn xuống đất.

 

Khi giáo viên cúi xuống nhặt phấn, Cố Dĩ Hà ghé sát lại.

 

Anh ta thì thầm: “Cái căn hai chia hai kia từ đâu ra vậy?”

 

Hơi thở của anh ta phả vào tóc mai tôi, khiến tôi giật b.ắ.n mình.

 

Tôi nhìn thầy giáo toán với vẻ mặt như gặp ma, rồi nhẹ nhàng lật một trang giấy ghi chép mới.

 

Bước đó không khó, chỉ là giáo viên toán đã lược bớt.

 

Với người có nền tảng yếu như Cố Dĩ Hà thì đúng là hơi khó hiểu.

 

Tôi viết ra các bước bị lược bỏ, rồi đẩy cuốn vở sang bàn anh ta.

 

Cố Dĩ Hà đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú xem cách giải trong vở tôi.

 

Không lâu sau, anh ta nhướng mày, như thể đã hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh mặt trời chiếu lên vở tôi, trên trang giấy có bóng của Cố Dĩ Hà.

 

Anh ta bỗng dùng bút vẽ thêm mắt và miệng vào cái bóng của mình trên vở tôi.

 

“Phụt—” Tôi không nhịn được mà bật cười, tiếng cười vang rõ ràng trong lớp học vốn đang yên tĩnh.

 

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy thầy giáo toán với nét mặt vô cùng phức tạp.

 

Thầy nhìn lại bài trên bảng, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng chẳng nói gì, tiếp tục giảng bài.

 

Nhưng sau tiết toán, vào giờ nghỉ tiết văn, tôi bị gọi lên văn phòng giáo viên.

 

Vì tình trạng đặc biệt của mình, tôi đã vào văn phòng vô số lần.

 

Nhưng lần này không giống những lần trước.

 

Các thầy cô ngồi thành hàng, giáo viên toán mở lời trước: “Tiết trước em cười gì vậy?”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Hai tay tôi đan ra sau lưng, vặn xoắn lại.

 

Thấy tôi cúi đầu không nói, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nói giọng chậm rãi, nghiêm túc: “Giang Giang, tình huống của em đặc biệt, nên phải biết trân trọng.”

 

Tôi biết.

 

Với tình trạng của tôi, để được vào học ở trường này, ba mẹ đã phải vất vả, năn nỉ rất nhiều người.

 

“Đã lớp 12 rồi, thành tích của em rất ổn định, đừng để người không liên quan ảnh hưởng đến.”

 

Giọng giáo viên chủ nhiệm chậm rãi, từng chữ rơi rõ ràng vào tai tôi.

 

Tôi không bị Cố Dĩ Hà ảnh hưởng, nhưng tôi chẳng thể nói ra, chỉ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Tôi biết cô nói đúng.

 

Với hoàn cảnh của tôi, với gia đình tôi, chỉ có thi đại học tốt mới có cơ hội thay đổi cuộc đời.

 

Giáo viên văn nhìn tôi: “Cố Dĩ Hà có hành vi gì bất thường không?”

 

Thì ra đó mới là lý do họ gọi tôi lên.

 

Họ cho rằng hành vi bất thường nhất của Cố Dĩ Hà chính là… chịu học hành.

 

Không phải họ không muốn anh ta học, mà là họ thấy việc này quá kỳ lạ.

 

Cố Dĩ Hà là tên ăn chơi đến giáo viên cũng không dám quản, nhà giàu nhưng chẳng ai dạy, ngông cuồng tới mức nghỉ học mấy ngày cũng không bị đuổi.

 

Vậy mà đột nhiên, một ngày nọ, tên ma vương này lại nói muốn học hành tử tế.

 

Bất kỳ ai cũng thấy lạ, tôi cũng thấy lạ, nhưng tôi không nói gì cả.

 

Các thầy cô thấy không moi được gì từ tôi, liền thở dài đồng loạt.