Có lúc tôi cảm thấy, anh ta đã thay đổi, nhưng cũng như chưa từng thay đổi.
Lục Uyển Uyển đi về cùng tôi, khoác tay phải của tôi, quay đầu lại vài lần: “Giang Giang, cậu nói xem sao Cố Dĩ Hà mỗi ngày tan học đều đi ngang qua nhà cậu vậy?”
“Có lẽ… trùng hợp?” Tôi quen dùng ít chữ nhất để diễn đạt ý mình.
May mà Lục Uyển Uyển vẫn luôn hiểu được.
“Nghe nói sau khi anh ta cắt tóc ngắn, mỗi ngày đều có mấy nữ sinh trường khác đợi anh ta ở cổng trường.”
Phát âm vụng về của tôi cũng không ngăn nổi sự tò mò của cô ấy.
Chuyện đó thì tôi biết.
Mỗi ngày sau giờ tan học, đều thấy có vài nữ sinh mặc đồng phục trường khác đứng chờ ngoài cổng.
Thì ra là đợi Cố Dĩ Hà.
“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng, tỏ ý là tôi đang nghe.
Lục Uyển Uyển vừa nói vừa quay đầu lại: “Không thể không nói, Cố Dĩ Hà cắt tóc xong nhìn đẹp trai hơn thật.”
Tôi cảm thấy… vẫn vậy thôi.
Anh ta vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi.
Các cô gái đứng chờ Cố Dĩ Hà trước cổng trường hết tốp này đến tốp khác.
Cuối cùng, hôm nay tôi đã thấy vài gương mặt quen thuộc trong số đó.
Tôi theo phản xạ kéo Lục Uyển Uyển lại, định bảo cô ấy chờ một lát rồi hãy đi, nhưng tôi còn chưa kịp nói thì mấy cô gái đó đã bước tới trước mặt tôi.
“Ồ? Đây chẳng phải là tiểu Giang Giang của chúng ta sao?” Cô gái dẫn đầu dùng ngón tay trỏ khẽ nâng cằm tôi lên.
Lục Uyển Uyển vừa định bước lên liền bị hai cô gái khác chặn lại phía sau tôi.
Cô gái cầm đầu là bạn học cũ của tôi, tôi nhìn thấy vẻ tức giận rõ ràng trong mắt cô ta, bèn quay mặt đi.
Thế nhưng cô ta lập tức nắm lấy cổ tay trái của tôi, lực siết ấy như bóp chặt trái tim tôi, khiến tôi hoảng loạn đến mức quên cả giãy giụa.
“Giang Giang, mày trốn kỹ đấy nhỉ.”
Cô ta siết mạnh tay tôi, rồi phát hiện ra điều gì đó ở cổ tay, khẽ cười nhạt một tiếng: “Chết rồi mà cũng không chịu c.h.ế.t cho gọn.”
Toàn thân tôi run lên.
Những lớp sương mù từng sắp tan biến giờ lại bủa vây quanh tim tôi.
Tôi muốn lùi lại, nhưng bị cô ta bóp cằm kéo lại gần, cúi đầu áp sát vào bộ xử lý ngoài tai của tôi: “Sao? Mày diễn màn tự sát đó một lần, hại tao bị đuổi học, mày đắc ý lắm hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không có…
Cô gái thuận tay tháo bộ xử lý ngoài tai của tôi xuống, giống như vô số lần trước đây, ném nó lên không trung.
Tất cả ký ức ùa về, tôi vẫn luống cuống như trước kia, định giơ tay bắt lấy, nhưng thấy bộ xử lý rơi gọn vào tay một cô gái khác.
Trên khuôn mặt họ là nụ cười chế giễu quen thuộc với tôi, đang chơi trò mà tôi từng quen thuộc.
Khi thiết bị đó bị ném lên không trung lần thứ ba, có người từ phía sau tôi nhảy lên, đón lấy.
Tôi nhìn thấy Cố Dĩ Hà đáp xuống trước mặt mình, như vị thần từ trên trời rơi xuống.
Anh ta dùng một tay bỏ thiết bị vào túi, tay kia tát một bạt tai vào mặt cô gái kia.
Đám người đang cười đùa lập tức im bặt.
Tôi không nhìn rõ nét mặt của anh ta, cũng không nghe được họ nói gì, chỉ có thể đứng sững tại chỗ.
Cho đến khi mấy cô gái ấy vội vàng rút lui khỏi trước mặt tôi, Lục Uyển Uyển từ phía sau chạy đến nắm lấy tay tôi.
Lúc này Cố Dĩ Hà mới quay người lại, sát khí trên mặt anh ta dần dần tan biến.
Anh ta nhẹ nhàng đeo lại thiết bị vào tai tôi, không nói một lời nào.
Lần này, trên đường về nhà, Lục Uyển Uyển nắm tay tôi, tôi không kìm được mà quay đầu nhìn Cố Dĩ Hà đi phía sau.
Ánh đèn đường trên cao kéo bóng anh ta dài ra.
Người đang cúi đầu bước đi đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tôi.
Tôi vội vàng quay đầu lại, giả vờ như chưa từng làm gì, tiếp tục đi cùng Lục Uyển Uyển.
Cố Dĩ Hà dường như thực sự đã thay đổi, thay đổi đến mức không còn đáng ghét chút nào.
Tôi nhìn Cố Dĩ Hà đang nằm bò trên bàn, khẽ nói: “Cố Dĩ Hà, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã giúp tôi lấy lại bộ xử lý hôm qua.
Cảm ơn anh vì đã không hỏi gì cả.
Cố Dĩ Hà đột nhiên quay đầu lại, trong mắt anh ta còn vương vẻ ngái ngủ, nhìn tôi một lúc mới lấy lại tinh thần.
Gần đây anh ta thường như vậy, mỗi lần ngủ dậy đều nhìn tôi ngây người một lúc.
“Hả?” Anh ta nghe không rõ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Cảm… ơn… anh.” Tôi nhìn vào mắt anh ta, cố phát âm rõ ràng hơn, lời cảm ơn chân thành và kiên định.