Ta nuốt nước mắt vào trong, cùng cơm mà nuốt xuống bụng.
Ta ăn ba bát liền.
Chẳng có gì đáng khóc cả.
Ít nhất bây giờ ta đã có cơm trắng để ăn, mẹ ta trên trời cũng có thể an tâm rồi.
Nuốt những miếng cơm dẻo mềm, cảm giác thoả mãn từ chân lan lên đến tim, sự bất an trong lòng cũng dần biến mất.
Cơm trắng mềm dính, Lý ma ma than thở trù nương trong phủ càng ngày càng lười.
Còn ta, chỉ cần có cơm ăn, thì cơm nào cũng thơm.
Ăn với dưa muối, một bát rồi lại một bát— thật ngon!
Sau đó, chúng ta bị dẫn đến một tiểu viện khác.
Lý ma ma căn dặn:
"Các ngươi phải cẩn thận.
Chủ nhân nhà chúng ta làm ăn trên lưỡi đao đầu thương, mắt không chứa nổi hạt cát đâu."
Chúng ta sợ hãi run rẩy, cúi đầu bước theo bà ta.
Phu nhân nhà họ Cố tựa người vào chiếc ghế thái sư, trông có vẻ rất giỏi đánh đấm.
Dù mặc y phục của một phu nhân khuê các, nhưng khí chất trên người bà lại khiến ta có cảm giác chỉ cần đứng dậy là có thể xách thương lên ngựa, một nhát một mạng.
Trái lại, công tử nhà họ Cố đứng phía sau bà ấy, mặc một chiếc áo bông màu trắng ánh trăng, hai tay buông thõng, trông có vài phần phong thái thế gia công tử.
"Thiếu gia trông có vẻ hòa nhã quá."
Nhị Nha cúi đầu thì thầm.
"Đúng vậy đúng vậy, sách có nói 'quân tử đoan chính', chắc là kiểu người như thế này."
Phan Nhi là người duy nhất biết chữ trong ba đứa chúng ta, mấy lời văn vẻ này chỉ có nàng mới nói được.
Ta ngấm ngầm phản bác trong lòng:
"Hừ, nếu ta sinh ra trong gia đình giàu có, ta cũng sẽ như vậy thôi."
Không biết vì sao, ta càng quan sát Cố công tử, càng thấy hắn trông già dặn quá mức, vô cùng không vừa mắt.
Phu nhân hờ hững nói:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Khiêm nhi, con xem ai hợp mắt thì chọn một người về phòng hầu hạ đi."
Phan Nhi đứng cạnh ta ưỡn thẳng lưng, còn khẽ lắc eo vài cái.
Hầu hạ công tử có lẽ là một việc tốt, ta cũng bắt chước làm theo.
Nhưng đột nhiên, trong bụng ta cuộn lên một trận quặn thắt, dịch chua trào lên cổ họng—
Ta nôn ra.
Nôn thẳng lên chiếc áo bông trắng ánh trăng của Cố công tử.
Hỏng rồi.
Bữa cơm no hiếm hoi này, hóa ra lại là bữa cơm đoạn đầu đài của ta.
Mà quan trọng hơn là…
Ta còn nôn ra nữa kìa, thật đáng tiếc!
02
Xung quanh náo loạn cả lên, phu nhân nhà họ Cố quay đầu trách móc Lý ma ma:
"Bà dẫn cái thứ gì về đây vậy?"
Lý ma ma vội đè ta quỳ xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hoảng hốt, đầu óc rối bời.
Ta nghĩ đến hai gã đại hán canh cửa, nghĩ đến đao thương côn bổng trong sân, nghĩ đến ánh mắt kiên nghị của Cố phu nhân.
Trong cơn rối loạn, ta vội dập đầu, cuống quýt nói:
"Con không cố ý làm lãng phí lương thực đâu!
Cơm trắng ngon như vậy, nôn ra thật đáng tiếc!"
Trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
Công tử nhà họ Cố phủi phủi áo bông mới thay, giọng ôn hòa, nở một nụ cười nhàn nhạt:
"Không sao.
Chắc là quá lâu rồi không được ăn no.
Từ nay về sau, cho nàng ăn ít lại là được."
Hắn đưa tay đỡ ta dậy.
Ta liếc nhìn xung quanh, thấy ai nấy đều che miệng cười trộm, chẳng có ai tuốt kiếm lấy mạng ta cả.
Hú hồn! Quả là chuyện đáng ăn mừng.
Có vẻ như Cố phủ cũng không đáng sợ như lời đồn bên ngoài.
*
Sau này, khi ta lấy hết can đảm, nói với công tử về những lời đồn ta nghe được bên ngoài—
"Người ta đồn rằng, nhà họ Cố toàn là kẻ giếc người không chớp mắt."
"Chúng ta làm bảo tiêu, phải có chút danh tiếng thì người khác mới không dám tùy tiện gây chuyện."
"Còn có người bảo, nhà họ Cố toàn thu nhận những kẻ hung ác cùng cực để làm tay sai."
Công tử nhéo nhéo má ta, chậm rãi nói:
"Đều là những kẻ bị bức đến đường cùng thôi."
*
Nhưng đó là chuyện về sau này.
Còn hiện tại, công tử nhà họ Cố—Khiêm ca trong miệng mọi người—bình thản như gió thoảng, đỡ ta đứng dậy.
Chỉ là, lúc sắp buông tay, hắn bất ngờ nhéo ta một cái thật mạnh.
Dường như đang ngấm ngầm trả đũa.
Hắn ra tay thật nặng, đau đến mức ta suýt khóc ngay tại chỗ.
"Ha ha ha, con bé này sắp khóc rồi kìa!"
Phu nhân nhà họ Cố phất khăn tay, trêu chọc ta một câu, rồi quay sang dặn Lý ma ma:
"Dỗ nó đi.
Thân thể nó còn yếu, không nên ăn quá no.
Làm theo lời Khiêm nhi, tạm thời cho nó ăn ít một chút."
Người xung quanh đều gật gù, bàn tán:
"Cố công tử quả là nhân từ, chuyện như thế mà cũng không trách phạt."
Nhưng ta, kẻ lòng dạ hẹp hòi này, chỉ cảm thấy Cố công tử này gian xảo lắm.
Đã muốn làm người tốt, tại sao lại không cho ta ăn no luôn đi?
Ta trừng mắt tức tối.
Không phải chứ? Lại sắp phải chịu cảnh đói bụng sao?!