Cố Công tử trêu chọc, khóe môi mang theo nét cười nhàn nhạt.
*
Từ đó, ta ở lại Cố phủ.
Cúi đầu làm việc, chăm chỉ chịu khó, ăn được, ngủ được, cuối cùng ta cũng có một nơi dung thân.
Chỉ là—
Phần cơm trong bát của ta luôn ít hơn người khác một chút.
Lý ma ma là một người hòa nhã, xuất thân nông dân, nhưng phu quân lại là kẻ cờ b.ạ.c rượu chè, trăng hoa đủ đường.
Tức giận đến cực điểm, bà dứt khoát bỏ chồng, để lại cả con cái, tự mình ra đi.
Trong phủ ai cũng nói bà lòng dạ sắt đá, đến cả con cũng nỡ bỏ lại.
Nhưng ta lại cảm thấy—
Bà ấy sống thật sáng suốt và dứt khoát.
Người mẹ đáng thương của ta, nếu như cũng đủ nhẫn tâm như thế, thì dù có bỏ rơi ta mà rời đi, ít nhất ta vẫn còn có một người mẹ, vẫn còn một tia hy vọng.
Nếu bà còn sống, chắc hẳn cũng sẽ giống như Lý ma ma, dạy ta lễ nghi quy củ, nữ công thêu thùa, cũng sẽ nắm lấy tai ta, mắng ta là tiểu nghiệt súc.
Lúc rảnh rỗi, ta học viết chữ từ Phan Nhi.
À không—
Bây giờ phải gọi nàng là Diệc Trúc.
Phu nhân đổi tên cho ba người chúng ta:
Phan Nhi thành Diệc Trúc, vì nàng biết chữ, phu nhân bảo chữ "Trúc" rất hợp với nàng.
Nhị Nha thành Diệc Xảo, vì nàng khéo tay, có thể kết hạt châu tinh xảo chỉ trong chớp mắt.
Còn ta— Diệc Trân.
Bọn họ chê tên ta quê mùa, nhưng ta rất thích.
Như trân như bảo, thật là một cái tên hay.
Ta là một đứa trẻ chậm chạp vụng về, học viết chữ từ Diệc Trúc, nhưng cầm bút chỉ biết vẽ bùa, mất ba tháng mới có thể miễn cưỡng viết được tên mình.
Nàng ta phất tay áo, xoay người bỏ đi, nói:
"Thôi kệ, chỉ cần ra ngoài đừng bảo là ta dạy là được."
Còn về nữ công thêu thùa—
Chỉ cần ta cầm kim, là thể nào cũng đ.â.m trúng người ta.
Diệc Xảo thử dạy ta vài lần, rồi giơ tay đầu hàng:
"Không dạy nổi, không dạy nổi!
Nó học thêu thùa cái gì, nó rõ ràng đang học châm cứu thì có!"
Nhưng rất nhanh, ta đã tìm được chỗ đứng của mình—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nấu ăn.
Ta có vẻ rất có thiên phú với bếp núc.
Bột ta nhào ra, từng lỗ khí nhỏ li ti, hấp lên thành bánh xốp mềm trắng trẻo.
Nêm nếm, chỉ cần nhúng đầu đũa, chạm lên đầu lưỡi là biết còn thiếu vị gì.
Ngày ta gói hành lý bước vào bếp, ta túm lấy vị trù nương họ Thường, hùng hồn thề sẽ làm cho hậu trù hưng thịnh.
Diệc Xảo theo phu nhân, Diệc Trúc như mong muốn, được đưa đến viện của thiếu gia.
Mỗi lần về lại phòng nghỉ, nàng ta luôn hào hứng kể về thiếu gia của nàng.
"Thiếu gia làm văn liền một mạch, còn được phu tử khen ngợi!"
"Trời lạnh thế này, trời chưa sáng thiếu gia đã dậy luyện kiếm, dáng người thật đẹp!"
"Thiếu gia đối với chúng ta luôn ôn nhu hòa nhã, chưa từng lớn tiếng với ai!"
Ta lắc đầu, nghĩ thầm:
"Mấy người không hiểu đâu.
Trên đời này không có ai hoàn mỹ mà không có khuyết điểm cả, chẳng qua là thiếu gia giấu cái xấu đi thôi."
Năm ấy, mùa đông đặc biệt rét buốt.
Ta vừa chính thức tiếp quản bếp núc, liền thắp ngay ba ngọn lửa lớn.
*
Ta bày hai cái nồi lớn, bên dưới dùng than lửa hầm nóng, bên trên đổ đầy nước canh gà, đặt vào thịt tươi, rau củ và mì cán tay, thêm vài bát nước chấm pha chế cẩn thận, bưng đến viện của phu nhân.
Phu nhân nhìn ta, ánh mắt đầy ý cười:
"Giờ thì còn muốn nôn ra nữa không?"
Thiếu gia ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút lúng túng, khẽ ho hai tiếng.
Ta giả vờ ngoan ngoãn, cụp mắt lên tiếng vâng dạ, rồi bước lên hướng dẫn cách ăn lẩu.
Vị trù nương họ Thường từng nói—
Thiếu gia là người vô cùng kén chọn.
Dù món ăn có tinh tế thế nào, hắn cũng chỉ nhạt nhẽo ăn vài miếng, rồi đặt đũa xuống.
Nhưng hôm đó—
Nồi lẩu nóng hổi, hắn ăn hết bát này đến bát khác, quét sạch cả đồ ăn trong hộp.
"Xem ra con và Khiêm nhi thật sự có duyên."
Phu nhân nhìn ta bằng ánh mắt như đang nhìn của quý, hài lòng gật đầu.
Bà phất tay, thưởng cho ta hẳn một lạng bạc.
Con đường "tiền đồ" của một kẻ nịnh bợ, rực rỡ vô cùng!
03
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Quả nhiên, bếp núc là nơi nhiều dầu mỡ nhất trong phủ.
Chẳng trách vị trù nương họ Thường lại trắng trắng tròn tròn thế kia.
Chỉ cần thêm một món vào khẩu phần ăn của ai đó, đều có thể nhận được chút tiền "cảm ơn".