Ngay sau đó, nàng nhanh chóng lau nước mắt, điều chỉnh hơi thở, đổi sang giọng điệu vui vẻ.
"Ngài về là tốt rồi!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ừ, ta về rồi."
Hốc mắt ta đỏ lên, chợt hiểu ra một chuyện.
Rằng suốt bao năm qua, người luôn vui vẻ thoải mái ấy,
chỉ lặng lẽ khóc thầm sau lưng ta, ở những nơi ta không nhìn thấy.
Nàng khoác tay ta, dịu dàng dẫn ta vào trong nhà.
"Không thèm nghe lão hòa thượng hói đầu kia nữa!"
"Một tên tụng kinh niệm Phật cả đời, biết quái gì về trị bệnh?"
"Ngày nào đó ta phải kéo người đi đập hết mấy cái chùa của lão, nhóm lửa nấu cơm!"
Nàng ríu rít kể với ta mình đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền, đổi được một căn viện lớn thế nào, còn trồng một cây quế nhỏ trong sân.
Chỉ hai người, nhưng cả sân nhỏ cũng có thể náo nhiệt.
Đến khi ta ngủ rồi, mới thấy một Diệc Trân khác.
Nàng ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn ta, không nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc đó, dường như ngàn vạn núi cao đè nặng lên đôi vai gầy của nàng.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa giấy,
lặng lẽ phản chiếu giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.
Cố Khiêm, ngươi là kẻ ngốc sao?
Không biết đã bao nhiêu đêm rồi, nàng vẫn cứ như vậy,
ngồi bên cạnh ta, không nói một lời, cũng chẳng đánh thức ta.
Nỗi bi thương của nàng,
chỉ lặng lẽ rơi xuống bóng đêm dài dằng dặc.
Ta hối hận.
Hối hận đến mức chỉ muốn nhào tới ôm chặt lấy nàng,
nói ra hết những gì có thể nói, những gì không thể nói.
Biến mọi lời muốn nói, thành cái ôm mãi mãi không rời.
Nhưng nàng chỉ lặng lẽ nhìn ta,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
lặng lẽ rơi nước mắt,
lặng lẽ dốc cạn tất cả nỗi đau vào đêm tối.
09
Năm Gia Khang thứ ba mươi hai, mưa lớn trút xuống suốt bảy ngày bảy đêm, Hoàng Hà ở Tấn Châu vỡ đê, lũ quét tràn xuống, nước sông cuồn cuộn dâng cao, chỉ trong chớp mắt, ba trăm dặm ven bờ bị dòng nước nuốt chửng.
Thi thể la liệt khắp nơi, tử thương vô số.
Công bộ từng tiêu tốn bảy nghìn lượng bạc trắng xây dựng công trình thủy lợi, vậy mà cũng không chịu nổi một đợt lũ.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, hạ chỉ điều tra triệt để.
Thái tử vì che giấu tội chứng, cuối cùng vẫn lần ra cá lọt lưới sau vụ diệt môn Cố gia.
Hắn vội vàng phái người ám sát.
Nào ngờ tình báo sai sót, vốn tưởng có thể dễ dàng lấy mạng một tên mù như Cố Khiêm, lại không ngờ ba thích khách chếc dưới tay y, kẻ còn lại bị bắt làm nhân chứng.
Chính hành động diệt khẩu này lại vô tình vạch trần tội ác tày trời của Thái tử.
Một trận mưa lớn—
cuối cùng cũng rửa sạch cặn bã của thế gian mục ruỗng này.
Cái giá phải trả—
là ba vạn bốn nghìn bảy mươi lăm sinh mạng dọc hai bờ Hoàng Hà.
Thái tử thất thế.
Hoàng đế bệnh nguy kịch.
Trong hậu cung, An Tiệp Dư bấy lâu ẩn nhẫn không phát, cuối cùng giương cờ hiệu triệu, liên kết cựu thần, ủng hộ lập Thất hoàng tử Cảnh Duệ làm Thái tử, tạm thời thay mặt giám quốc.
Quán trà náo nhiệt, người kể chuyện phun nước bọt tung bay, thao thao bất tuyệt về chuyện triều đình gần đây.
Còn ta và Diệc Trân thì ngồi bên cạnh, nhàn nhã cắn hạt dưa.
"Sao ngài không ở lại bên Thái tử, mưu cầu một chức quan?"
Diệc Trân chống cằm, tò mò hỏi.
"Vì ta cảm thấy, theo chân Trân trù nương mở quán ăn, tiền đồ xán lạn hơn."
Cõi đời này như một ván cờ, mỗi người vừa là người đánh cờ, cũng là quân cờ trong tay kẻ khác.
Sóng gió chính trị thay đổi khôn lường, mà phần lớn chúng ta, chẳng qua cũng chỉ là loài kiến hôi nhỏ bé.
Ta là tốt thí, cũng là đao phủ.
Duy chỉ có đôi mắt trong trẻo của nàng, mới có thể xua tan mọi mê man trong lòng ta.