Trường An chìm trong bầu không khí tiêu điều, gió lạnh gào thét quét qua từng con phố,
hàng cây ven đường trơ trụi, không còn một chiếc lá để rụng.
Sau bức tường chắn gió của biệt viện ngoại thành,
một thân ảnh khoác bạch hồ cừu, mũ miện cao ngất, đứng thẳng giữa cơn gió lạnh.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh lên nét lãnh ý, tựa hồ đã chờ rất lâu.
Năm viên đông châu khảm trên vương miện, chính là Thất hoàng tử.
Người trước mặt sải bước nhanh đến gần, hai tay mở rộng, nắm lấy tay ta,
rồi nhét vào tay ta một lò sưởi tay ấm áp.
"Cố huynh đường xa vất vả, khiến bản vương đợi lâu quá rồi."
"Thảo dân Cố Khiêm, tham kiến Thất hoàng tử."
Ta quỳ xuống, hai tay chống đất, hành lễ một cách cung kính chuẩn mực.
Người như hắn, ngoài mặt tỏ ra thân thiết không chút khoảng cách,
nhưng xoay người một cái là có thể ra lệnh giếc ngươi ngay lập tức.
Hắn bước nhanh đến đỡ ta dậy, ra vẻ trách móc:
"Xem ra Văn Định chưa giới thiệu bản vương cho huynh rõ ràng rồi."
"Sao lại khách sáo như vậy?"
Hắn cởi áo hồ cừu trắng, muốn choàng lên người ta.
Còn chưa kịp từ chối, hắn đã cười nhạt, chậm rãi nói:
"Cũng là bạch hồ, bản vương đã đặt làm hai chiếc."
"Chiếc còn lại, nhỏ hơn một chút, đã được gửi đến Kim Đài Tự cho Diệc Trân cô nương rồi."
Ý tốt nhẹ nhàng, nhưng lại mang mùi vị uy h.i.ế.p nồng đậm.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng.
Ta cung kính dâng lên sổ sách, trầm giọng nói:
"Đa tạ Thất hoàng tử."
Hắn thản nhiên cắt bấc nến, ánh sáng lay động hắt lên gương mặt nghiêng của hắn, lúc sáng lúc tối.
"Người của bản vương đã lật tung viện của các ngươi rồi, không tìm thấy gì cả."
"Ngươi giấu nó ở đâu?"
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, cười như không cười.
"Dưới đáy giếng trong Cố phủ."
Sổ sách được gói kỹ bằng giấy dầu tẩm hương liệu, bọc nhiều lớp,
rồi ném xuống đáy giếng khô trong phủ.
Một là giữ bên mình dễ sinh chuyện,
hai là Cố phủ đã bị lục soát kỹ càng, chắc hẳn chúng sẽ không tốn công lục lại lần nữa.
Nghe vậy, hắn bật cười.
"Ngươi rất khá, là người có thể giao phó trọng trách."
"Trở về đi."
"Bản vương sẽ coi như chưa từng gặp ngươi."
"Cũng chưa từng thấy quyển sổ này."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
Hắn cười nhạt, chậm rãi nói:
"Quan Thái Bốc nói rằng, mùa hè năm sau, phương Bắc sẽ có mưa lớn kéo dài."
"Mà công trình thủy lợi do Thái tử ca ca của ta phụ trách...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
sợ rằng sẽ không chống đỡ nổi đâu."
Hắn chỉnh lại vạt áo cho ta, chậm rãi ngẩng đầu, giọng trầm thấp:
"Khi đó, mới là lúc các ngươi lên sân khấu."
Hoàng Hà vỡ đê, bách tính hai bên bờ lưu lạc khắp nơi, lòng dân sôi sục, Thái tử tất sẽ sụp đổ.
Ta cau mày, lòng dâng lên nỗi xót xa— muôn dân vô tội, cớ gì phải chịu nạn này?
Thất hoàng tử túm lấy cổ áo ta, gằn từng chữ:
"Chớ có dại dột mà mềm lòng."
"Nếu không làm vậy, bản vương và ngươi, cùng với Diệc Trân của ngươi—
tất cả đều sẽ phải chếc."
Hắn nghiến răng, đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn:
"Ngay khi Thái tử ca ca nhận được thánh chỉ, bách tính hai bên bờ Hoàng Hà đã định sẵn số kiếp phải chếc."
Dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn bất ngờ quỳ rạp trước Phật tượng, giọng trầm xuống:
"Bản vương thề—
nếu một ngày đăng cơ, quyết không để thảm kịch này tái diễn."
Hắn nhắm mắt, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài.
"Bản vương lấy tính mạng của chính mình, của mẫu phi, của con cháu đời sau mà thề."
Ta quỳ xuống, hành lễ với Hoàng Hà, giọng trầm thấp nhưng kiên định:
"Cố Khiêm lĩnh mệnh."
*
Khi ta quay lại Kim Đài Tự, đã là đêm trừ tịch.
Để tránh đánh rắn động cỏ, bên ngoài ta vẫn là một kẻ mù, kể cả trước mặt Diệc Trân.
Văn Định đưa cho ta một viên thuốc, khiến đồng tử vẫn giữ nguyên vẻ trống rỗng.
Tiểu sa di run lẩy bẩy, dắt ta ra tận cổng chùa, sau đó co giò chạy biến.
"Diệc Trân Cô nương nửa năm nay gần như sống trên núi rồi,
nếu biết phương trượng không chữa được mắt của ngài, chắc chắn sẽ lột da tiểu tăng mất!"
Tuyết rơi lả tả.
Một nỗi chua xót dâng lên tận ngực, ta đứng yên trước cửa, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Đã nửa năm, nàng giờ thế nào rồi?
Người bên trong nghe thấy động tĩnh, mở cửa bước ra.
Diệc Trân mặc áo bông màu nhạt, trên vạt áo thêu những đóa hoa quế vàng nhạt.
Nhìn thấy ta, nàng lao về phía trước trong gió tuyết.
Làn tóc khẽ tung bay theo gió, tuyết đọng trên hàng mi,
trong cái lạnh lẽo của Giang Nam, nàng tựa như đóa sơn hoa tự do hoang dã.
Cũng là nhà của ta.
Một sân nhỏ thôi có bao xa đâu?
Thế nhưng ta lại có cảm giác như đã cách nhau cả một kiếp người.
Nàng lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Cuối cùng không nhịn được, nàng đưa tay lên, vẫy vẫy trước mắt ta.