Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê

Chương 5



Ta ra bếp, đun nước rửa thịt lạp.

Rửa sạch, ta bỏ vào chiếc nồi sắt ninh nhừ.

Lại dùng hai chiếc nồi đất, một cái ninh bí đỏ, một cái nấu cơm thập cốc.

Đậu đũa hái một nửa, bỏ chung vào nồi thịt lạp, nửa còn lại xắt nhỏ, phi thịt lạp xào.

Nếu có thêm ớt hiểm, tỏi ta thì ngon phải biết mấy, song gia cảnh thế này...

Ta bèn đến thưa với A gia về bữa tối, ông cười hiền, gật đầu: "Vậy cũng tốt, chỉ hiềm nhà ta chẳng có hương liệu gì, may ra A Định hôm nay mang về chút ít. Sơn dân ta vốn chẳng thiếu gì thịt cá.

À phải, răng A nãi yếu, con nhớ ninh cho thật mềm."

Ta vội vã gật đầu.

Nồi niêu không cần trông nom, ta bèn ra tay dọn dẹp bếp núc, rồi gánh hết đồ đạc ra bờ suối giặt giũ.

"Giả thanh giả quý!"

Nghe tiếng, ta ngước mắt nhìn ả, chẳng buồn đáp lời.

Ả nhổ toẹt một bãi nước bọt, tiếp lời: "Cơ hàn đến nơi rồi còn bày vẽ! Ăn bữa nay lo bữa mai, còn bày đặt thịt thà, chẳng sợ mai mốt cả nhà ra đường mà húp gió à?"

Ta chẳng nhanh chẳng chậm đáp: "Đã chia gia sản, ai nấy lo thân, hà tất bận tâm đến chuyện người khác.

Đằng nào ta với cô cũng là phận dâu con, cô muốn động thủ, ta đây chẳng ngại. Mà lỡ cô đánh ta thương tật gì, Thạch Định nhà ta về, ắt hẳn bênh vực."

Ả ta chẳng ngờ ta dám cãi láo, lại còn dám mạnh giọng, nhất thời cứng họng.

Kẻ cậy mạnh h.i.ế.p yếu, vốn sợ kẻ cứng đầu.

Ả ấp úng: "Đồ đĩ thõa, ai thèm chấp với mày!"

"Đĩ thõa cô mắng ai?"

"Đĩ thõa mắng mày!"

Ả hoàn hồn, giận tím mặt, hùng hổ xông đến định xé xác ta ra, song đi được vài bước lại khựng lại, chỉ dám buông một câu: "Mày cứ chờ đấy cho bà!"

Ả đi khuất, ta mới dám thở phào một tiếng.

Ta vốn chưa từng đánh ai, trước khi xuất giá, nương dặn, dâu con cãi cọ, tuyệt đối chẳng được yếu thế, cần thiết thì cứ xông vào mà cào xé.

Một lần nhường nhịn, sau này ắt bị đè đầu cưỡi cổ.

Nương lại bảo, làm khuê nữ với làm dâu con khác nhau một trời một vực, làm khuê nữ có cha mẹ che chở, làm dâu con, đàn ông bảo bọc là một lẽ, song bản thân mình phải đứng vững, sau này còn phải bảo vệ con cái.

Ấy dà, việc này ta phải kể với Thạch Định mới được, nhỡ đâu đại tẩu nổi điên đánh ta, ta có được phép đánh trả hay không?

Bữa tối, lão thái thái, lão gia ăn uống hả hê.

"Đã chừa phần cho Thạch Định chưa?" A gia hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Dạ rồi, con để trong nồi ủ ấm."

Ta chẳng rõ Thạch Định ăn khỏe đến đâu, song nghĩ dáng vóc hắn cao lớn thế kia, bụng dạ ắt cũng khác người, nên để phần hơi nhiều.

Lại nghĩ bụng, giá như nhà có lúa gạo, phải làm thêm ít lương khô, để hắn mang theo, tiện đường vào núi săn bắn, xuống chợ bán đồ.

Trong túi còn phải có vài đồng bạc lẻ, đến trấn còn mua được bát mì, đôi ba cái bánh bao.

Tiền bạc ta có thể kiếm, song thân thể tuyệt đối không được suy nhược.

Một mình ta nằm thao thức mãi, ngọn đèn dầu hao tốn, song ta vẫn cố thắp chờ Thạch Định về.

Nghe tiếng động, ta vội vàng hỏi vọng: "Ai đó?"

"Là ta, Ni Tử."

Ta vội vàng mở cửa, thấy hắn gánh về hai bồ đồ.

"Thiếp đã chừa cơm cho chàng rồi, chàng mau vào dùng tạm, thiếp đun thêm nước cho chàng tắm rửa."

Thạch Định cười hề hề, gật đầu lia lịa.

Trong bếp, Thạch Định cắm cúi ăn cơm, ta lúi húi sắp xếp đồ đạc hắn mua về.

Gạo tẻ, mì trắng, muối, đường đỏ, đủ loại hương liệu, mười chiếc vò đất, cùng một bao vải vụn, kim chỉ, kéo.

Thứ nào thứ nấy đều đáng giá.

"Sao chàng chẳng mua chút lương thực thô, đậu đỗ?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Mấy thứ đó ta vốn không quen, cứ cơm trắng gạo tẻ thôi, nàng liệu mà làm. Ni Tử nàng cứ yên tâm, sau này ta sẽ cố đi săn, kiếm thật nhiều tiền!" Thạch Định vừa nói vừa cắm mặt vào bát.

Xem chừng hắn đã đói lắm rồi.

"Ni Tử này, mai kia hễ săn được lợn lòi, ta chớ vội bán, xẻ thịt để nhà ăn, khi nào nàng về ngoại, ta mang xuống biếu nhạc gia chút ít, tiện thể đổi ít rau xanh."

"Trời nóng thế này, thịt chẳng chóng hỏng sao?"

"Mai ta dẫn nàng đến một nơi hay."

Thạch Định thần thần bí bí chẳng chịu nói, lại gặng hỏi ta mai sớm muốn ăn gì.

"Bánh bí đỏ, cháo gạo trắng, thêm đĩa dưa chuột trộn nữa thì sao?"

"Ừ được, việc bếp núc nàng cứ lo liệu, lúa gạo, tiền bạc ta giao hết cho nàng, từ nay việc nhà đều do nàng làm chủ."

Đến khi hắn tắm rửa xong, nằm kề bên ta.

Lại chẳng vội vã động phòng.

"Ni Tử, nàng chịu khổ rồi."

"Chỉ là chút cơm nước, có gì mà khổ."