Hắn lại thao thao bất tuyệt chuyện hôm nay bán lợn được bao nhiêu tiền, trừ chi phí ra thì chẳng còn xu nào.
Lại tính chuyện mai vào rừng săn gà lôi, thỏ rừng về, bảo ta làm cỗ cải thiện, lão thái thái, lão gia răng yếu, nên ninh nhừ một chút, nếu ta ăn không quen, ta có thể chia hai nồi.
"Đã là người một nhà, ai lại ăn riêng hai nồi, với lại này, sau này chàng đi bán đồ săn, dù nhiều hay ít, cũng ráng mà mua tạm chút gì lót dạ, bánh bao màn thầu gì cũng được, chớ để bụng đói mà về, ốm đau thì khổ."
Ta chưa kịp dứt lời, Thạch Định đã ôm chầm lấy ta, hôn tới tấp.
"Nương tử, nàng thật tốt!"
"Ta với chàng là phu thê, chàng lăn lộn nơi rừng thiêng nước độc, nguy hiểm khôn lường, nếu không phải bất đắc dĩ, ta đâu muốn chàng vất vả thế này."
Thạch Định trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ bảo: "Nương tử này, đợi ta có chút vốn liếng, mình dời nhà xuống trấn trên, có được chăng?"
"Dời nhà xuống trấn? Được như vậy thì còn gì bằng! Lão thái thái, lão gia tuổi cao, nhỡ có trái gió trở trời, mời thầy mời thuốc cũng tiện, sau này con cái còn phải cho đi học hành nữa chứ. Chỉ hiềm ta không nhà không cửa, lấy gì mà sinh nhai..."
Ta thở dài một tiếng.
Hiện giờ trong nhà có gạo ăn, lại chẳng có rau xanh, mảnh đất ven nhà cũng chẳng có ai khai khẩn.
Liềm dao, cuốc xẻng cũng chẳng sắm được.
Càng nghĩ càng thêm phiền muộn.
"Ta nhất định sẽ đưa nàng xuống trấn, chẳng những có chỗ ở, mà còn mở được cửa tiệm, lại mua thêm vài mẫu ruộng, ta với nàng sinh thêm vài đứa con..."
Ý tưởng thì đẹp đẽ, song muốn thực hiện chẳng dễ dàng gì.
Thạch Định có chí hướng, ta cũng chẳng nỡ dội nước lạnh vào hắn.
Hai người lại tâm sự hồi lâu, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sớm tinh mơ, nghe tiếng gà gáy, ta liền bật dậy đồ bí đỏ, đong gạo nếp.
Ta định làm bánh bao đường đỏ, bánh bí đỏ, đều cần ủ bột, nhân lúc đó ninh cháo cũng vừa vặn.
Thạch Định dậy giúp ta nhóm lửa, ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Ta lén trao hắn một nụ hôn, nhìn hắn cười ngây ngô như gã ngốc, lại đòi ta hôn thêm cái nữa.
Ta đẩy hắn ra, bảo hắn đứng xa ta một chút.
"Nương tử yên tâm, sau này ta sẽ luôn nhóm lửa cho nàng."
"Ừ."
Cháo gạo nếp thơm lừng, bánh bí đỏ đường đỏ lại càng thêm ngọt ngào.
Nghĩ hắn phải vào rừng sâu, ta làm thêm chút nữa, để hắn mang theo ăn cho chắc bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nương tử, thịt lạp còn không?"
"Còn."
"Vậy nàng xào cho ta đĩa thịt lạp đi, ăn với bánh thì còn gì bằng."
Ta nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Cả nhà quây quần bên mâm cơm, lão gia, lão thái thái, Thạch Định ai nấy đều cắm mặt xuống ăn, xem chừng rất vừa ý với tài nghệ của ta.
Ăn xong, Thạch Định chuẩn bị lên đường, ta gói bánh cho hắn.
"Ta đi rồi sẽ về ngay."
Hắn nói đi nhanh về nhanh, quả nhiên chẳng sai.
Chẳng đầy một khắc, đã thấy hắn xách về một con gà lôi, một con dúi to béo.
"Ni Tử này, ta sẽ làm sạch chúng ngay, nàng liệu bề mà chế biến."
Ta để ý rồi, cứ mỗi lần có ta với Thạch Định, hắn lại ngọt xớt gọi nương tử.
Hễ có ai khác, hắn lại gọi Ni Tử.
Song dù hắn gọi thế nào, trong lòng ta vẫn thấy thật thân mật.
Ta vội vàng đi đun nước, hắn làm gà, làm dúi đều rất thuần thục.
"Tướng công, gà ta hầm canh, dúi ta kho tàu, chàng thấy sao?"
Hắn nghe vậy ngẩng đầu nhìn ta, cười tươi rói, gật đầu lia lịa.
Hắn còn kiếm thêm gừng tươi, táo tàu, ớt hiểm, hành lá, một bó đậu đũa, hai quả bí ngô.
Lúc đi, hắn khẽ dặn: "Nương tử này, kho dúi nhớ cho nhiều ớt vào, ăn mới ngon."
"Bữa trưa nàng ráng nấu nhiều cơm chút, ta về ăn cùng."
A gia cũng đòi đi săn, lại có thêm hai gã thanh niên, mỗi người cầm hai cái bánh bao, vừa đi vừa trêu ghẹo Thạch Định: "Bánh đệ muội làm, ai mà chê được, thằng nhãi nhà ngươi thật có số hưởng."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đó là đương nhiên, nương tử ta là nhất rồi!"
"Chậc chậc chậc, mới tí tuổi đầu đã học đòi khoe mẽ, chẳng hay ai hồi bé còn tè dầm ra quần, khóc nhè đòi không lấy vợ đấy chứ."
Tiếng cười nói của họ dần xa, ta cũng quay vào dọn dẹp nhà cửa.
Tuy nói là tân phòng, song cũng chẳng được tươm tất gì, cột giường, gầm giường bám đầy bụi, trong tủ quần áo chẳng có mấy bộ y phục, góc nhà cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, trong ngăn kéo bàn án cạnh cửa sổ, một lớp bụi dày cộm.
Phòng mình ở, tất phải sạch sẽ, tươm tất.