Ta thuận theo hắn nhiều chuyện, giữ thể diện cho hắn, hắn tự khắc sẽ ghi nhớ trong lòng, đối đãi với ta càng tốt hơn.
Thấy ta rửa bát sau bữa cơm, Thạch Định nhất định đòi ta đun nước nóng để rửa, hết quạt lửa lại xách nước, còn lau mồ hôi cho ta, nhìn dáng vẻ khóe miệng hắn cười đến tận mang tai, đủ biết trong lòng vui sướng.
Người nhà Quý Ngưu, Thiết Đản cũng sang giúp một tay, nói tối nay muốn dùng bữa ở chỗ chúng ta, họ cũng chẳng đến ăn không, ai nấy đều mang theo gạo, rau dưa.
Cũng chẳng ai khoanh tay đứng nhìn, mà xúm vào làm việc, còn mang cả nồi sắt, niêu đất từ nhà đến, tùy tiện kê ngoài hiên, món hầm thì cứ để ngoài đó mà ninh.
Trong nồi lớn đang hầm sườn heo, thơm nức mũi khiến ta suýt chút nữa là mê man.
Thạch Định kéo ta ra một chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Nương tử, tối nay chúng ta dùng bánh bao có được không?"
"Vậy ăn bánh bao nhân thịt tươi?"
Đôi mắt hắn nhất thời sáng rỡ: "Vậy cần chuẩn bị những gì? Nàng cứ việc sai bảo."
"Cần hành, còn thịt heo phải băm thật nhuyễn."
"Để ta băm, để ta băm."
Trong nhà không có cái xửng hấp nào, Quý Ngưu ca lập tức xung phong về nhà lấy, bước chân cũng nhanh hơn mọi ngày.
Thịt heo được chọn ra, rửa sạch sẽ, Thạch Định vung d.a.o phay lên, băm nghe mà khí thế ngút trời.
Việc trộn nhân này cũng lắm công phu, ngoài gia vị ra, còn phải thêm chút dầu mỡ.
Ngay đến cả vỏ bánh cũng vậy.
Thịt lợn, đậu đỗ các loại rửa sạch, người thì xào, kẻ thì hầm, ai nấy đều có việc.
Mấy vị tẩu tử vừa làm việc vừa nói cười trêu ghẹo ta.
Dần dà cũng quen mặt, nhớ được ai là ai.
Thịt kho tàu, đầu heo hầm nhừ, gan heo xào, canh huyết heo, nộm heo đỗ, bánh bao nhân thịt hấp.
Mùi thơm nồng nàn đến bá đạo, bên kia bờ suối, đầu tiên là tiếng trẻ con khóc, ngay sau đó là tiếng mắng nhiếc inh ỏi.
"Cái thứ trời đánh thánh vật kia, thảo nào trước đây toàn lén la lén lút giấu giếm! Ông trời ơi, xin giáng xuống một đạo lôi điện đánh c.h.ế.t cái thứ bất hiếu bất đễ này đi!"
Thạch Định buông dở công việc trong tay.
Sải bước về phía bờ suối đối diện.
Ta cứ ngỡ hắn sẽ xông vào đánh cho một trận cái vị tẩu tẩu đang mắng nhiếc kia, ai ngờ hắn lại vượt qua người đó, tiến thẳng vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong nhà rất nhanh truyền ra những tiếng kêu rên thảm thiết của ca ca hắn.
Cùng với giọng nói giận dữ của Thạch Định: "Ngươi quản không được nương tử của ngươi, ta cũng không tiện động tay đánh nàng ta, vậy thì ta sẽ đánh ngươi. Sau này nàng ta còn dám mở miệng mắng chửi một lần nữa, ta sẽ đánh cho ngươi một trận."
"..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau khi tiếng mắng chửi dứt bặt, là tiếng khóc than.
Ngay sau đó, ngay cả tiếng khóc than cũng tắt ngấm.
Bữa tối được dọn ngay bên ngoài sân nhà cũ, mỗi người một chiếc bát, muốn ăn gì thì ra nồi, ra chậu mà múc.
Người lớn trẻ nhỏ ai nấy đều ăn rất trân trọng, tuyệt nhiên không hề có chuyện lãng phí.
Ấy vậy mà, số thức ăn làm ra, trừ lại hơn chục cái bánh bao còn thừa, cũng bị mọi người ăn sạch bách.
Dọn dẹp đâu vào đấy, Thạch Định dẫn ta đến sơn động sau lão ốc.
Lúc đầu bên ngoài còn đỡ, càng đi sâu vào trong, cái lạnh thấu xương khiến người ta phải rùng mình.
May mắn thay, trước khi đi Thạch Định đã dặn ta khoác thêm một lớp áo dày.
"Có cái sơn động này để trữ thịt, quả thật quá tiện lợi."
Đêm đến, khi cả hai đã lên giường, Thạch Định mới kể cho ta nghe về những ân oán giữa hắn và những người ở bờ suối bên kia.
"Đều là nhặt về cả, bọn họ đối với A gia, A nãi một chút kính trọng cũng không có, còn dám công khai chê bai A nãi uống thuốc, nói người là một cái bình thuốc di động.
"Bọn họ một nhà là cốt nhục thân thích, thế mà lại chẳng coi trọng luân thường đạo lý."
Thạch Định vừa nói vừa ôm ta, khẽ hôn lên má ta một cái: "Nương tử, đa tạ nàng."
"Ta sớm đã muốn mời Quý Ngưu ca, Thiết Đản ca đến nhà dùng bữa, chỉ tiếc là..."
"Vẫn là nương tử của ta tốt nhất."
Một mình hắn lải nhải không thôi, lúc kể chuyện này, lúc nói chuyện kia, những lời vụn vặt cứ thế tuôn ra mãi không dứt.
Khi hứng chí lên, hắn lại bắt đầu cọ tới cọ lui trên người ta.
Ta biết hắn muốn làm gì, chỉ là ngày mai còn phải hồi môn, đường xuống núi lại chẳng dễ đi chút nào.
"Ngày mai về rồi, chúng ta sẽ, sẽ..."
"Ta sẽ nhanh thôi, không làm phiền nàng lâu đâu."
Lời của nam nhân trên giường, tin được, mà cũng là thứ không thể tin nhất.