Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn Quê

Chương 7



Ta vừa dọn dẹp vừa nghĩ, đợi về ngoại xong, ta sẽ dọn dẹp phòng lão gia, lão thái thái một lượt, cửa nẻo cũng phải mở ra cho thoáng đãng.

Lão thái thái nằm trên chiếc ghế dưới mái hiên, khẽ đung đưa, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, xem chừng rất thư thái.

Bà chỉ hiềm sức khỏe không được tốt, chứ chẳng hề có vẻ khắc khổ, cay nghiệt như mấy mụ đàn bà dưới núi.

Bà ít nói, cũng chẳng quản ta làm gì.

Ta chẳng chắc hai gã thanh niên kia có ghé lại ăn cơm hay không, dẫu họ không đến, để bánh lại tối ăn cũng chẳng sao. Chi bằng ta ra bếp nhào bột, thái đậu đũa thịt lạp hạt lựu, xào qua rồi để nguội.

Làm bánh bao đậu đũa thịt lạp, rồi nấu thêm nồi cơm, ninh gà, kho dúi.

Ăn một bữa thế này, ta thấy thật áy náy.

Gia cảnh thế này, lại ăn uống thịnh soạn như vậy.

Song thấy cả nhà trừ ta ra, ai nấy đều coi đó là chuyện thường, ta cũng đành cắn răng làm tới.

Ăn no uống đủ, thân thể mới khỏe mạnh, không ốm đau bệnh tật, sớm sinh quý tử, ắt tốt hơn vạn lần.

Giữa buổi, ta bưng cho lão thái thái chén nước ấm, để bà đỡ rát họng.

Lão thái thái nhìn ta, khẽ gật đầu: "Được."

Nhìn bóng mặt trời, ta bắt đầu gói bánh, hấp xong bưng hai cái qua cho bà.

"A nãi, cháu làm bánh bao đậu đũa thịt lạp, bà ăn tạm lót dạ."

"Con ra lấy thêm hai cái nữa, ngồi đây ăn cùng bà."

Ta định bụng từ chối, song cứ lu bù từ sáng đến giờ, ta cũng đã đói meo rồi.

Bưng chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh lão thái thái, ta định bụng thưa chuyện, song lại chẳng biết mở lời thế nào, chi bằng im lặng ăn bánh.

Bởi vì bánh quá ngon.

Bánh bao bột mì, ở nhà mẹ đẻ, ta chỉ được ăn vào dịp Tết.

Ăn xong bánh, ta bèn bắt tay vào ninh gà.

Nhân lúc ninh gà, ta sắp xếp lại số vải vụn mà Thạch Định mang về, vải to bản thì để dành may vá, vải vụn thì đem đi hồ dán làm đế giày.

Ta phải làm cho lão thái thái, lão gia, Thạch Định trước, rồi mới đến mình, còn phải may hai đôi hài bông để đi mùa đông nữa, xem chừng còn khối việc.

Áo bông mùa đông nương không cho ta mang đi, để lại cho hai đứa em gái.

Ta lại phải sắm thêm áo bông mùa đông.

Chẳng cần sờ túi ta cũng biết, ta đang trắng tay.

Thôi thì cứ chờ xem, ắt Thạch Định có cách.

Ta vừa mới cho dúi vào kho, cơm trong nồi đất cũng vừa mới sủi bọt, Thạch Định và mọi người đã về.

Hai con lợn rừng rất lớn, lại thêm hai con ta chưa từng thấy, Thạch Định bảo đó là con hoẵng.

Nhiều thế này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cơm sắp xong rồi, mọi người rửa tay rồi vào dùng bữa."

Bước chân ta vào bếp cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Rửa tay xong, Thạch Định cười hì hì bước vào bếp, vừa giúp ta nhóm lửa, vừa nói: "Một con lợn ta biếu Quý Ngưu với Thiết Đản, số còn lại là của ta.

Lợn xẻ thịt để ăn, hoẵng mai ta đem đi bán, rồi ta sẽ đưa nàng về ngoại, xong ta sẽ đưa nàng xuống trấn, thế nào?"

Được chứ, còn gì bằng.

Lớn ngần này, ta còn chưa được đi trấn bao giờ.

Ta ra sức gật đầu.

Thạch Định lại bảo: "Hoẵng bán được giá hơn lợn nhiều, mai kia bán được tiền, nàng thích gì ta mua cho nàng hết!"

"Chàng cũng đừng có mà tiêu xài hoang phí."

"Ta đều nghe lời nàng hết."

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Thạch Định, ta cũng bật cười thành tiếng.

Quý Ngưu, Thiết Đản vốn là hảo huynh đệ của Thạch Định, Thạch Định mời họ ở lại ăn cơm, hai người ngần ngừ nhìn ta.

Thạch Định cũng nhìn ta, ánh mắt đầy mong chờ.

Ta vội vàng lên tiếng: "Hai vị huynh trưởng cứ ở lại dùng bữa, ta đã nấu thêm rồi."

"Vậy thì đa tạ."

Thạch Định vội vàng đi lấy bát đũa.

Hắn hết lần này đến lần khác gắp thức ăn cho ta, bảo ta ăn nhiều vào.

Ta nghĩ, hẳn hắn rất vui khi được mời bằng hữu về nhà dùng bữa.

"Giá như có chút rượu thì tốt." A gia thở dài một tiếng.

Quý Ngưu, Thiết Đản liền phụ họa theo: "Tay nghề của đệ muội thật không còn gì để chê vào đâu được."

Thạch Định tranh thủ lúc rảnh rỗi nói: "A gia, mai con sẽ đánh một cân mang về cho người."

"Ta muốn Trúc Diệp Thanh, không được thì Thiêu Đao Tử cũng thành." A gia nói đoạn, liếc nhìn ta.

A nãi cũng hướng mắt nhìn ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta biết vì sao họ lại nhìn ta.

Sợ ta gây gổ với Thạch Định.

Chuyện đó thì tuyệt đối sẽ không.

Ta đã nhìn ra, Thạch Định có bản lĩnh, A gia cũng có bản lĩnh, ta không dại gì vì một cân rượu mọn mà so đo, làm ầm ĩ với Thạch Định.

Cho dù thắng thì được gì? Tình cảm phu thê sứt mẻ, gia nãi cũng chẳng vui vẻ.

Thạch Định trọng tình nghĩa là chuyện tốt, chí ít sau này nhà cửa phát đạt, hắn cũng không dễ dàng ruồng bỏ vợ con.