Một Đêm, Tôi Thấy Rõ Chân Tướng Chồng Mình

Chương 10



Trước giờ tôi chưa từng thấy tầng sáu cao như vậy, cho đến khi chân bị thương, tôi mới hiểu thế nào là “mỗi bậc thang đều là tra tấn”.

Lúc tôi vừa bước tới cửa, chợt nghe có ai gọi tên mình phía sau.

Tôi quay đầu — một dáng người cao gầy đang bước lại.

Gương mặt Lâm Minh Xuyên đẹp đến mức chỉ cần đứng im dưới tán cây cũng đủ khiến người qua đường ngoái lại.

Tôi cúi đầu, không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật của mình: “Tổng giám đốc Lâm… sao anh lại ở đây?”

Anh cầm theo một chai thuốc xoa bóp, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, giọng nói như bạn cũ thân thiết: “Em ở tầng mấy?”

Tôi ngượng ngùng: “Tầng sáu.”

Anh gật đầu, rồi đặt chai thuốc vào tay tôi.

Tôi vội vàng rụt tay lại: “Thế này sao được…”

Anh đẩy lại, giọng nghiêm túc xen lẫn quan tâm: “Mắt cá chân bị như thế mà không xử lý, sẽ nặng hơn đấy.”

Anh vừa dứt lời, cơn đau như bỗng dội thẳng lên khiến tôi chảy cả nước mắt.

Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, miệng vẫn cứng: “Nặng thì nặng, có ai quan tâm đâu.”

Tôi ngước nhìn trời, rồi lại cúi đầu xem đồng hồ: “Muộn rồi, anh về đi.”

Nói xong, tôi chống tay đứng dậy, định bước lên bậc đầu tiên — nhưng chưa kịp bước thì cả người đã bị nhấc bổng.

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy cổ anh.

Hoàn hồn lại, tôi bắt đầu vùng vẫy, nhưng không may lại động vào vết thương ở mắt cá chân, đau đến nhe răng trợn mắt.

Lâm Minh Xuyên vẫn ôm chặt tôi, mặc kệ tôi giãy giụa, bế thẳng lên tận tầng sáu.

Đứng trước cửa phòng, anh mới chịu thả tôi xuống.

Tôi lập tức cảnh giác, lùi xa giữ khoảng cách.

Tôi biết một chút về cái giới đó, kiểu gì cũng có mấy chuyện kiểu “chỉ cần có tiền thì việc gì cũng làm được”.

Tôi không muốn dính vào loại rắc rối đó.

Tuy trước kia tôi ngang bướng, ương ngạnh, nhưng ít ra cũng là con nhà đàng hoàng, chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn, càng không muốn dính líu vào dạng “giao dịch” kiểu đó.

Lâm Minh Xuyên sững người một thoáng, rồi bật cười.

Giọng nói anh trầm thấp, tôi không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe thấy vài chữ như “thôi, bỏ đi…”

Anh lại đặt lọ thuốc xoa bóp vào tay tôi: “Cầm lấy đi, giờ em đi lại khó khăn, không bôi thuốc thì không ổn đâu.”

Dưới sự thuyết phục kiên trì của anh, cuối cùng tôi cũng nhận lấy.

Tôi thật sự không nghĩ người hẹn gặp tôi lại là anh.

Anh gọi một ly cà phê, suốt cuộc trò chuyện tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh luôn dõi theo tôi.

“Chuyện hôm qua tôi nói, em nghĩ thế nào rồi?”

Tôi ngẩn ra một chút, rồi lập tức đỏ mặt vì nhớ lại câu anh nói trước khi rời đi hôm qua:

“Nếu sau khi ly hôn em muốn tái hôn, người đầu tiên em có thể chọn… là tôi, được không?”

Nhưng chuyện ly hôn của tôi còn chưa đâu vào đâu, sao có thể dễ dàng chấp nhận lời hứa đó?

“Còn nếu tôi có bằng chứng bất lợi về Tô Nhiễm, tôi có thể giúp em.”

Tôi nhíu mày: “Tô Nhiễm? Là ai?”