Một Đêm, Tôi Thấy Rõ Chân Tướng Chồng Mình

Chương 9



Thật ra tôi đã nói dối. Cái cớ có người khác chỉ là để buộc anh ta chịu ly hôn. Nhưng việc có người hẹn tôi ra ngoài là thật.

Tối qua sau khi về phòng không lâu, một tài khoản lạ đã gửi lời mời kết bạn qua WeChat.

Người đó nói có thứ muốn đưa tận tay tôi, hẹn tôi đúng một giờ chiều hôm sau, tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Ban đầu tôi chẳng thèm quan tâm, cho đến khi người đó gửi một đoạn ghi âm — tôi nghe xong lập tức đồng ý.

Phó Lam Trạch hơi cúi người xuống, hai tay chống hai bên tôi, trong mắt anh ta hiện lên chút âm u: “Là ai?”

Tôi mỉm cười: “Không tiện nói.”

“Là vì hắn, nên em mới đòi ly hôn với anh sao?”

Tôi lắc đầu, nụ cười trên môi cũng tan biến:

“Anh có biết không, bố tôi vì giải quyết khủng hoảng phá sản, đã thức trắng ba ngày ba đêm, cuối cùng chết vì xuất huyết não.”

“Nói trắng ra, anh chính là kẻ gián tiếp hại chết bố tôi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta vang lên.

Anh bắt máy, đôi mắt u tối lập tức nhuốm vẻ hoảng loạn, như thể đầu dây bên kia xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Anh vội khoác áo lên vai rồi quay người rời khỏi nhà.

Tôi nhìn đồng hồ treo tường, rồi trở vào phòng thay đồ và rời đi ngay sau đó.

Tôi đến nhà hàng hẹn trước cả tiếng.

Ngồi xuống, tôi mở điện thoại lướt mạng. Không hiểu cái duyên gì, tôi lại thấy bài đăng mới nhất của cô gái đó.

Lần này ảnh bìa là đầu gối bị trầy xước.

Tôi lướt sang tấm thứ hai — không nằm ngoài dự đoán, Phó Lam Trạch xuất hiện trong ảnh.

Anh ta cúi đầu, tay cầm tăm bông và cồn i-ốt, cẩn thận bôi thuốc cho cô ta.

Dòng chú thích: “Chỉ là trầy chút da mà anh ấy đã lo lắng như thế. Lại là một ngày được anh Phó cưng chiều rồi!”

Tôi chỉ thấy nực cười. Chỉ trầy xước nhẹ mà cũng khiến anh ta lo đến vậy, xem ra tình cảm anh ta dành cho cô ta thật không hời hợt.

Tôi chẳng còn hứng thú với mấy chuyện này. Lúc này tôi chỉ muốn ly hôn.

Lúc định thoát ra, tôi vô tình lỡ tay bấm like.

Tôi bực bội uống cạn ly cà phê thứ ba. Đúng lúc đó, chiếc ghế đối diện bị kéo ra.

Tôi ngẩng đầu — đập vào mắt là đôi mắt nâu nhạt ấy.

Khuôn mặt anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng như lần đầu gặp mặt, anh chìa tay ra: “Chào cô Trình, tôi là Lâm Minh Xuyên.”

Tôi lúng túng đứng dậy bắt tay anh, không ngờ lại làm đổ cốc cà phê trên bàn.

Tôi không nghĩ người hẹn gặp tôi lại là anh.

Chỉ mới gặp hai lần, không ngờ lại là Lâm Minh Xuyên.

Hôm qua khi xuống xe, mắt cá chân tôi đã sưng đau đến mức không chịu nổi.

Tôi vịn vào gốc cây bên đường, ngẩng đầu nhìn căn phòng thuê trên tầng sáu.

Vì lớp cách nhiệt trên mái bị hỏng, nên phòng tầng sáu rẻ hơn tầng một mấy trăm tệ.

Chỉ vì muốn tiết kiệm, tôi và Phó Lam Trạch đã chọn thuê trên đó.