Một Đêm, Tôi Thấy Rõ Chân Tướng Chồng Mình

Chương 4



Lúc này đầu tôi choáng váng, dường như đã không còn khả năng suy nghĩ.

Tôi như cái xác không hồn lao ra khu nghỉ phía ngoài hội trường, dù chân đau buốt như kim châm dày đặc cũng không dám dừng lại.

Tôi run rẩy lục trong đống quần áo thay ra, lấy điện thoại nhắn cho bác sĩ Bàng.

Nhưng bác sĩ Bàng lại bảo, tuần trước ông đã ra nước ngoài học nâng cao một tháng, giờ hoàn toàn không có mặt ở trong nước.

Ông còn nói thêm, Phó Lam Trạch từ năm ngoái đến giờ chưa từng tới tìm ông để tư vấn tâm lý nữa.

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, tôi ngồi sụp xuống đất, ánh mắt mất thần, thậm chí quên cả cách hít thở.

Thì ra… Phó Lam Trạch vẫn luôn giả vờ nghèo khổ để lừa tôi.

Nhưng rốt cuộc anh ta làm vậy để được gì?

Nếu bên ngoài có người khác, thì cùng lắm chúng tôi ly hôn là xong.

Tại sao phải lừa tôi, tại sao phải bịa ra chuyện bị trầm cảm?

Tại sao phải thuê người đóng kịch, bày ra màn “phá sản dọn nhà”?

Trước đây tôi từng là người chẳng động tay vào bất cứ việc gì, ăn mặc có người lo.

Từ ngày anh ta giả vờ nghèo, giả vờ bị bệnh, tôi bắt đầu ngày ngày lao đầu vào đi làm, cày việc vặt nuôi gia đình.

Làn da trắng hồng bị nắng thiêu đen, đôi tay từng được chăm sóc kỹ lưỡng giờ trầy xước sưng tấy, tất cả chỉ vì tôi muốn gom tiền chữa cái “bệnh trầm cảm” do anh ta dựng nên.

Cuộc sống khốn khổ như vậy tôi đã chịu đựng suốt một năm, mà một năm đó, không ai nói cho tôi biết đây là một màn kịch.

Vì chữa bệnh cho anh ta, tôi bị người ta mắng mỏ, sỉ nhục lúc đi tìm việc — từng cảnh từng cảnh như còn in nguyên trong đầu.

Vậy mà anh ta chỉ đứng trên cao, lạnh lùng nhìn tôi cuống cuồng xoay sở, lo lắng vì căn bệnh của anh.

Tôi không hiểu, cũng không thể nào lý giải được anh ta làm thế là vì điều gì.

Tôi mở danh bạ, gọi cho Phó Lam Trạch.

Điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng thì bị ngắt.

Ngay sau đó, tin nhắn WeChat của anh ta hiện lên.

Tôi bấm vào, tự mình tận mắt chứng kiến lời nói dối được gói ghém kỹ lưỡng.

“Xin lỗi vợ yêu, giờ anh không rảnh nghe máy, lịch tư vấn của bác sĩ Bàng đắt quá, anh không muốn lãng phí thời gian.”

“Kết thúc xong, anh sẽ gọi lại ngay.”

“À, em bảo dạo này thèm ăn thịt bò đúng không? Xong việc anh sẽ đi siêu thị mua cho em.”

“Hôm nay đi ngang qua siêu thị, nghe đài nói đang giảm giá 12% đấy.”

Điện thoại rung không ngừng, nhưng toàn là những lời dối trá được lặp đi lặp lại.

Phó Lam Trạch, rốt cuộc anh còn định giở trò gì nữa?



Lúc tôi quay lại hội trường thì bị quản lý tóm ngay tại chỗ.

Ông ta lao tới, mắng tôi té tát:

“Muốn lười biếng trốn việc à?”

“Không muốn làm thì biến! Không ai cầu xin cô cả!”