Tôi bị tiếng gầm bất ngờ dọa đứng chết trân tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ông ta xô đẩy mấy cái.
Đang mang giày cao gót cả chục phân, tôi loạng choạng suýt ngã, đúng lúc đó, lưng tôi đập mạnh vào một lồng ngực rắn chắc.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, phía trên vang lên một tiếng cười trầm thấp:
“Cô gái này, còn định dựa vào tôi đến bao giờ nữa?”
Tôi như tỉnh mộng, bật dậy như lò xo, mặt đỏ như bốc cháy: “Xin… xin lỗi.”
Vị quản lý khi nãy còn cau có khó chịu, giờ vừa thấy người mới xuất hiện liền thay đổi thái độ 180 độ, lập tức kéo tôi sang một bên, cúi đầu khom lưng lễ phép:
“Giám đốc Lâm, ngài về nước khi nào vậy? Cô phục vụ này không đụng trúng ngài chứ?”
Lâm Minh Xuyên mỉm cười ôn hòa, lắc đầu, ánh mắt dừng trên mặt quản lý:
“Không phải anh đẩy cô ấy, thì sao cô ấy lại va vào tôi?”
Dù miệng vẫn cười, nhưng khí thế chẳng còn dễ chịu như trước.
Quản lý biết mình đụng nhầm người, cười gượng hai tiếng rồi vội vàng đổ trách nhiệm:
“Nhân viên dưới tay tôi không chăm chỉ, tôi chỉ dạy dỗ vài câu thôi mà.”
Nói xong lại quay sang trừng tôi: “Còn đứng đây làm gì? Không mau đi làm việc đi!”
Sau buổi đấu giá, tôi vô tình lướt mạng xã hội thấy một bài viết có tiêu đề: “Người từng theo đuổi tôi đã kết hôn, nhưng bây giờ tôi hối hận.”
Ảnh bìa là một chiếc nhẫn, mặt nhẫn có hình sóng biển cuộn lại. Chính là chiếc nhẫn mà Phó Lam Trạch vẫn luôn đeo trên cổ mỗi ngày.
Tôi bấm vào xem. Tấm hình thứ hai là ảnh selfie của người đăng.
Chỉ liếc một cái, tôi đã nhận ra – cô gái đó chính là người hôm nay đi bên cạnh Phó Lam Trạch.
Tấm thứ ba dường như vừa được đăng, là ảnh hai người tay trong tay đeo nhẫn, phông nền phía sau chính là hội trường buổi đấu giá hôm nay.
Chú thích ảnh viết:
【Người từng theo đuổi tôi đã kết hôn, giờ tôi trở về nước, anh ấy vẫn sẵn sàng chi tiền lớn mua quà tặng tôi. Liệu giữa chúng tôi… còn cơ hội không?】
Có người mắng cô ta là người thứ ba, cô ta lại trả lời:
【Bọn tôi vốn là người yêu, tôi chỉ ra nước ngoài thôi, cô kia dùng thủ đoạn ép bạn trai tôi cưới mình. Nói trắng ra, người chen vào là cô ta.】
Câu trả lời đó kéo theo hàng trăm bình luận. Phần lớn đều chửi rủa cô ta không biết xấu hổ.
Xem nhiều cũng thấy chán.
Chừng ấy năm rồi, Phó Lam Trạch vẫn giữ món đồ của mối tình đầu.
Một chiếc nhẫn đính ước lời thề, một đôi si tình đến nực cười.
……
Phó Lam Trạch trở về căn phòng trọ của chúng tôi khi đã quá nửa đêm.
Từ khi anh ta bắt đầu giả nghèo, giả bệnh, chưa bao giờ về muộn đến vậy.
Tôi ngồi dưới sàn nhà xem tivi, nghe tiếng động ở cửa cũng không quay đầu lại.
Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, chắc là vì tôi không nhào tới hỏi han như mọi khi.