Một Đêm, Tôi Thấy Rõ Chân Tướng Chồng Mình

Chương 6



Anh đặt chìa khóa lên bàn trà, cúi người xuống, người anh phảng phất mùi rượu và hương sữa tắm nhẹ.

Chắc hôm nay gặp lại mối tình đầu mong mỏi bấy lâu nên uống vài ly.

Còn chuyện sau đó xảy ra thế nào, người lớn ai mà không hiểu.

Anh cất túi thịt bò vào tủ lạnh rồi đi tới ngồi cạnh tôi, giọng mang chút áy náy: “Xin lỗi, mấy hôm nay làm thêm bận quá.”

Tôi vẫn chăm chăm nhìn vào tivi, không đáp.

Tôi bỗng nhớ lại tháng đầu sau khi anh ta phá sản.

Lúc ấy anh rơi vào trạng thái suy sụp, chỉ trong một tháng đã gầy rộc đi.

Tôi đưa anh đến bệnh viện khám, và bác sĩ Bàng nói: anh mắc trầm cảm.

Từ lúc đó, tôi gánh hết mọi việc kiếm tiền lo cho hai người.

Rồi có lẽ vì tự tôn đàn ông không cho phép anh tiếp tục sống dựa vào phụ nữ, anh mới nói là mình tìm được việc. Nhưng ngay cả điều đó, cũng là giả.

Tôi quay đầu nhìn anh, chỉ muốn thấy trong mắt anh có chút áy náy. Chỉ một chút thôi cũng được.

Chỉ cần có một tia, tôi cũng sẽ không thấy mình đã yêu nhầm người.

Nhưng tiếc là, tôi không thấy gì cả.

Ánh mắt tôi từ từ trượt xuống từ gương mặt anh – cằm, cổ, xương quai xanh, lồng ngực… cuối cùng dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

Tôi chợt cười khẽ, vươn tay vén cổ áo anh.

“Dây chuyền đâu rồi?”

Phó Lam Trạch khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi câu này.

Anh bắt đầu né tránh ánh mắt tôi, tay phải vô thức che lên ngón tay đang đeo nhẫn.

“Hôm nay đi làm thì sợi chỉ đỏ bị đứt… nên anh mới tháo nhẫn ra đeo vào tay…”

Nói câu đó, anh cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn tôi.

Tôi cứ nghĩ mình đã cho anh cơ hội để nói thật, vậy mà anh vẫn tiếp tục lấy một lời dối trá để che đậy lời dối trá khác.

Nhìn anh chột dạ mà vẫn cố tránh né, tôi bỗng thấy không còn kiên nhẫn nữa.

Tôi thu lại toàn bộ tình yêu và trách nhiệm, dứt khoát nói: “Phó Lam Trạch, chúng ta ly hôn đi.”

Lúc tôi nói ra câu đó, Phó Lam Trạch dường như chưa hiểu.

Anh vẫn còn cười, nhưng đến khi nhận ra tôi nói thật, nụ cười kia dần cứng lại, môi cụp xuống, mắt tràn đầy không thể tin nổi.

“Cái… gì cơ?”

Tôi nói lại, không hề do dự: “Tôi muốn ly hôn.”

Hơi thở của anh ta bỗng trở nên gấp gáp: “Tại sao?”

Tại sao? Anh ta còn dám hỏi tại sao?

Tôi giận quá bật cười: “Phó Lam Trạch, suốt một năm nay, anh đi gặp bác sĩ Bàng được mấy lần?”

Phó Lam Trạch không cần suy nghĩ, lập tức buột miệng: “Chiều nay anh còn…”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên khựng lại, dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Tất cả những lời dối trá lộn xộn từ đầu đến giờ cuối cùng cũng bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc này, không khí lập tức lặng ngắt như tờ.

Nhưng tôi không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để thở:

“Anh biết không? Hôm nay, tôi cũng có mặt ở buổi đấu giá.”

Đôi mắt đen sẫm của anh đột ngột chấn động: “Em tại sao lại…”