Một Đêm, Tôi Thấy Rõ Chân Tướng Chồng Mình

Chương 7



Tôi bình thản tiếp lời: “Anh rất thắc mắc vì sao tôi lại ở đó, đúng không?”

“Vì muốn có tiền chữa cái gọi là trầm cảm của anh, tôi – một người từng sống như công chúa, vì anh mà cam tâm tình nguyện đi làm lễ tân ở buổi đấu giá.”

“Vì chữa bệnh cho anh, tôi làm việc đến kiệt sức, dậy sớm về khuya, sống chẳng khác gì con chó.”

“Phó Lam Trạch, khi anh lừa tôi, trong lòng có chút nào áy náy không?”

Từng câu hỏi của tôi như tiếng sấm nện thẳng lên người anh, khiến cả người anh như hóa đá, đứng chết trân chẳng thể thốt nên lời.

Hồi lâu sau, anh mới lắp bắp nói được một câu: “Anh xin lỗi.”

Tôi nhắm mắt lại, cả người vô lực dựa vào sofa, mặc kệ nước mắt chảy xuống mặt.

“Anh có biết bộ trang sức đó đối với tôi có ý nghĩa thế nào không? Vì anh, tôi đem nó đi cầm đổi lấy tiền, vậy mà anh lại dùng nó… để làm gì chứ?”

“Chuyện anh nói tối nay, có câu nào là thật không?”

“Từ lúc anh phá sản đến giờ, tôi chưa từng than vãn lấy một câu về chuyện sống khổ cực ra sao.”

“Nếu anh còn lưu luyến cô gái kia, vậy thì tôi cho anh cơ hội.”

“Chúng ta kết thúc đi. Anh quay về với tình đầu của mình, tôi tự đi con đường của tôi.”

Cuối cùng thì Phó Lam Trạch cũng hoảng rồi. Anh nắm chặt tay tôi như sợ chỉ cần buông ra là mất hết:

“Không! Anh không ly hôn! Có chết anh cũng không ly hôn!”

Tối hôm đó, tôi và anh ta cãi nhau trong căng thẳng.

Nói cho cùng, tôi không hiểu anh ta đang cố chấp điều gì.

Tôi khóa trái cửa phòng ngủ, mặc kệ anh ta gào khản cả cổ ngoài kia, tôi cũng không mở cửa.

Tâm trạng tôi rối bời, tôi không muốn nói chuyện, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Tôi nằm trên giường, bịt chặt tai, dần dần thiếp đi trong mơ màng.

Tôi mơ thấy lần đầu tôi gặp Phó Lam Trạch.

Khi đó tôi mười ba tuổi, anh mười sáu.

Bố dẫn tôi tới nhà họ Phó để bàn chuyện làm ăn, vừa đến cổng tôi đã không chịu vào, vì từ xa đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội.

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn hai con chó đen to đùng do chú Phó dắt, sợ đến mức chân run lẩy bẩy.

Tôi bị ám ảnh sinh lý với loài chó, chỉ cần nghe tiếng sủa là chân tôi bắt đầu mềm nhũn.

Chú Phó nhìn ra nỗi sợ của tôi nên nhốt hai con chó vào chuồng.

Dù vậy, tôi vẫn chui tọt lại vào xe, bố tôi khuyên thế nào cũng không chịu ra.

Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể dặn tôi không được chạy lung tung.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trong xe đợi ông.

Hôm đó trời nắng như đổ lửa, nhiệt độ trong xe tăng rất nhanh.