Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, định mở cửa xe nhưng phát hiện nó đã bị bố tôi khóa trái từ bên ngoài.
Tôi đập mạnh vào cửa kính, hi vọng có người phát hiện ra.
Trời như thiêu như đốt, trong xe chẳng khác gì một cái lò hấp. Tôi đổ đầy mồ hôi, tóc dính bết vào mặt, áo ướt sũng dán chặt vào người.
Không khí trong xe ngày càng ngột ngạt, chỉ cần chạm vào ghế da đã bỏng rát như lửa.
Ngay khi tôi sắp tuyệt vọng, cửa kính bên cạnh đột nhiên vỡ toang.
Mảnh kính cứa vào cánh tay tôi, nhưng tôi chẳng cảm thấy đau.
Một thiếu niên thò đầu vào, kéo áo tôi, giọng đầy sốt ruột: “Này! Em không sao chứ?”
Thấy tôi không trả lời, anh lập tức đập nát phần kính còn lại bằng một viên đá.
Anh từ trong nhà mang ra một chiếc khăn phủ lên cửa kính để không làm tôi bị thương, sau đó đưa tay bế tôi ra ngoài.
Tôi ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ nhà anh, khi hoàn hồn nhìn thấy tay anh bị thương, tôi bật khóc “oà” một tiếng.
Giá mà đời người mãi mãi đẹp như lần đầu gặp gỡ, thì bao nhiêu người đã nên duyên rồi?
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng yên tĩnh, tôi xoa xoa vai, đã lâu rồi mới ngủ một giấc dài như thế.
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, tôi có cảm giác như vừa bước ra từ một thế giới khác.
Khi tôi mở cửa phòng ngủ, lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
Tôi nhìn về phía bếp thì thấy Phó Lam Trạch đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Thật hiếm thấy. Trước đây khi còn giả vờ trầm cảm, chỉ có tôi là người dậy sớm nấu đồ ăn cho anh.
Anh ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức đứng dậy.
Tôi chẳng buồn liếc anh một cái, chỉ đi rửa mặt.
Sau khi tôi xong, anh chủ động phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Khóe môi anh khẽ cười, đẩy đĩa sandwich ra trước mặt tôi:
“Anh làm bữa sáng rồi… Hôm qua anh cũng mua thuốc, chân em bị trật không được để lâu…”
Dưới mắt anh còn quầng thâm nhạt, có vẻ cả đêm qua không ngủ.
Thì ra anh biết chân tôi bị thương, vậy mà đêm qua lại không nói một lời.
Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời: “Chuyện tôi nói tối qua, anh nghĩ thế nào rồi?”
Một câu đó như xô cả xô nước lạnh vào mặt anh, dập tắt toàn bộ nhiệt tình còn sót lại.
Anh tháo tạp dề, đi về phía tôi, giọng chắc nịch: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn. Hôm nay chúng ta dọn về nhà chính.”
Tôi nhìn anh đầy cảnh giác, trong mắt không còn chút dịu dàng nào.
Hồi lâu sau, tôi lấy điện thoại, ngồi xuống ghế bắt đầu lướt mạng.
Tay chống đầu, giọng tôi lười biếng thả ra một quả bom:
“Nhưng tôi có người khác rồi.”
“Anh ta nóng tính, không đợi được lâu.”
“Lát nữa tôi có hẹn với anh ấy. Nếu anh không ngại, chúng ta có thể cùng đi.”