Nhưng ta bây giờ, là dáng vẻ hắn chưa từng thấy, khiến hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Vậy sao?" Ta nhẹ nhàng liếc Tống Doanh Nguyệt một cái, sau đó ngước mắt đối diện với ánh mắt hắn, tinh quái chớp chớp mắt: "A Tranh ngươi cũng thay đổi không ít, cũng biết thương hương tiếc ngọc rồi."
Bùi Tranh lúng túng, cũng nhìn Tống Doanh Nguyệt đang bối rối không biết làm sao, nhíu mày nói: "Kiều Kiều, đây là Tống Doanh Nguyệt, khi ta bị thương ở biên quan, mẫu thân nàng ta đã cứu ta, nên..."
"Hóa ra là vậy!" Ta cắt ngang lời hắn, dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều nghe được tiếp tục nói: "Tống cô nương đã có ân với người, sao lại có thể đối đãi qua loa như vậy."
Nói xong, ta quay về phía sau vẫy vẫy tay, gọi Chiết Chi qua:
"Cả đường đi thuyền xe vất vả, có lẽ là Tống cô nương cũng mệt rồi. Chiết Chi, còn không nhanh đưa Tống cô nương xuống nghỉ ngơi."
Thấy Chiết Chi đi về phía mình, sắc mặt Tống Doanh Nguyệt hoảng loạn, nhìn Bùi Tranh như cầu cứu.
Bùi Tranh nhíu mày nhìn nàng ta, có chút do dự: "Kiều Kiều, thực ra..."
Ta vẫn cười: "Yến tiệc tẩy trần hôm nay là đích thân bệ hạ ban đấy, A Tranh người tùy ý thì cũng thôi đi, cũng phải để Tống cô nương đi chỉnh trang thật tốt chứ."
Yến tiệc tẩy trần này được bệ hạ chỉ thị, người trong nửa triều đường đều sẽ đến.
Không chỉ là để đón gió tẩy trần cho Bùi Tranh, cũng là vì ghi nhận công tích Bùi gia, nên dù trong lòng Bùi Tranh chần chừ cũng không thể không chu toàn đại cục.
Có thể nắm bắt nam nhân, ngoài nước mắt yếu đuối, còn có thể dùng thể diện.
Thấy Bùi Tranh không còn nói gì nữa, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tống Doanh Nguyệt nhợt nhạt đi mấy phần, chỉ có thể rũ mắt xuống, tùy ý để Chiết Chi đưa nàng ta đi.
Trong nguyên văn, từng câu chất vấn hùng hồn của ta khiến trong lòng Bùi Tranh không vui, vì vậy, hắn liền bất cần nói ra chuyện hắn đã đồng ý với Tống mẫu, muốn nạp Tống Doanh Nguyệt vào cửa trước mặt tất cả mọi người.
Ta cực kỳ phẫn nộ, dưới ánh mắt của mọi người đánh về phía Tống Doanh Nguyệt, không chỉ nhận lấy cái danh đố phụ mà cũng khiến Bùi Tranh chán ghét ta.
Từ đó mở ra con đường hắc hóa của ta.
Nhưng bây giờ cục diện có thể được dễ dàng xoay chuyển, chỉ đơn giản vì ta không yêu Bùi Tranh.
Có thể thấy, tình yêu mù quáng ngoài việc khiến người ta nóng nảy, còn khiến người ta suy giảm trí tuệ.
3
Trong hoa viên phủ Tướng quân, vẻ mặt đầy áy náy, Bùi Tranh đứng trước mặt ta:
“Kiều Kiều, chuyện này là ta có lỗi với nàng.
Mẫu thân của Tống Doanh Nguyệt có ân cứu mạng ta, trước khi qua đời còn phó thác nàng ấy cho ta, ta nào có thể phụ ân nhân mà làm trái di nguyện chứ.
Nhưng nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có mình nàng, người mà Bùi Tranh ta muốn cưới, cũng chỉ có nàng thôi.”
Ta kiên nhẫn nghe hắn nói xong, rồi liếc mắt nhìn về phía góc tường sau lưng hắn.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ngay khoảnh khắc ánh mắt ta quét qua, một vạt váy trắng vội vàng rụt vào sau bức tường.
Quả nhiên, y hệt như trong nguyên tác, lúc Bùi Tranh giải thích với ta thì nữ chính nghe được không sót một chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng là một màn hiểu lầm m.á.u chó không thể thiếu của loại truyện ngược não tàn này.
Mà theo thiết lập “nữ chính câm” kia, nàng chỉ biết lặng lẽ đau khổ trong lòng.
Ta thì thật sự không muốn làm con rối phản diện cho vở kịch tình ái ngốc nghếch của bọn họ.
Thế là, ta vòng qua Bùi Tranh, đi thẳng tới, một tay kéo Tống Doanh Nguyệt từ sau bức tường ra.
Trong khoảnh khắc, không khí liền trở nên lúng túng.
“Ta, ta không phải… tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi…”
Đôi mắt đỏ hoe, nàng luống cuống như chú nai nhỏ hoảng hốt, vừa khóc vừa giải thích với ta và Bùi Tranh.
Bùi Tranh thì rõ ràng hoảng loạn, thậm chí theo bản năng còn bước lên một bước về phía Tống Doanh Nguyệt.
Ta thất vọng nhìn hắn:
“Nhưng A Tranh, ta hiểu chàng.
Ta biết chàng coi trọng ân tình, coi trọng lời hứa. Nhưng hôm nay là ngày chàng khải hoàn hồi kinh, toàn thành đều dõi mắt trông theo, đến cả bệ hạ cũng đặc biệt coi trọng. Đây vốn dĩ nên là lúc vinh quang thuộc về chàng.
Ấy vậy mà chàng lại đường hoàng đưa nàng ấy về như thế.
Nếu giữa chúng ta không có hôn ước, thì ta cũng chẳng bận tâm. Nhưng sự thật là… chàng khiến bách tính và quan lại trong thành này nhìn chàng ra sao, lại khiến họ nhìn ta thế nào?
Nếu chàng thực sự muốn báo ân, phương pháp và cơ hội đâu có thiếu, sao cứ phải gấp gáp lúc này?”
Có lẽ nỗi thất vọng trong mắt ta quá rõ, sắc mặt Bùi Tranh dần trở nên trắng bệch.
Ta lắc đầu, khẽ thở dài:
“Huống chi, khi ta và chàng đính hôn, Bùi bá phụ từng hứa với phụ thân ta, rằng nhà họ Bùi có gia huấn: nam nhi một đời chỉ cưới một thê thất, tuyệt không nạp thiếp.
Vậy mà chàng rõ biết thế, vẫn đưa nàng ấy về. Chàng dám nói thật sự chưa từng động tâm với nàng ấy sao?”
Lời nói của ta như mũi tên b.ắ.n thẳng, cả hai người trước mặt đều trợn mắt, đồng tử run rẩy.
Sao có thể không động lòng?
Nơi biên quan, khi Bùi Tranh bị địch mai phục, là Tống mẫu cứu hắn, là Doanh Nguyệt ngày đêm tận tâm chăm sóc.
Cảm tình đã nảy sinh từ lâu, chỉ là hắn vướng bận đến ta, lại vẫn không kiềm nổi mà nghiêng lòng về nàng. Đau khổ giằng xé vô cùng.
Nhưng vạn lần sai, cũng không nên để ơn cứu mạng trở thành gông xiềng, buộc hắn phải kéo một mối tình vốn chẳng đúng đắn này xuống tận bùn lầy.
Ân tình trở thành cái cớ để Bùi Tranh chìm đắm — một bên ôm hai người trong lòng, một bên lại biến sự ích kỷ và dằn vặt của chính mình thành chán ghét, hết thảy đều trút lên Tống Doanh Nguyệt.
“Kiều Kiều, nàng nghe ta giải th…”
Chưa kịp để hắn nói hết, ta xoay người rời đi, chỉ để lại một câu lạnh nhạt:
“Hôm nay không nên bàn những chuyện này. Nhưng hôn sự của chúng ta, e rằng phải cân nhắc lại. Ngày khác rồi nói.”
Dứt lời, không quay đầu lại nữa.