Một Đóa Tà Hoa, Một Vầng Minh Nguyệt

Chương 3



4

“Tiểu thư, bọn họ đối xử với người như thế, sao người có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?”

 

Trên xe ngựa lúc chạng vạng, nha hoàn Chiết Chi bóp vai cho ta, giọng đầy bất bình.

 

“Ta khi nào nói là bỏ qua?”

Ta cười nhạt.

 

“Nói cho cùng, hôm nay ta là vì phủ Trấn Quốc Công chúng ta. Chuyện do Bùi Tranh và Tống Doanh Nguyệt gây ra, lỗi tự nhiên phải tìm ở họ, ta cớ gì phải tự rước họa vào thân?

 

Huống hồ, nếu ta thật sự giống nguyên văn, làm loạn một trận, phá hỏng yến tiệc do thánh thượng ban, thì đâu chỉ đắc tội một phủ Đại tướng quân thôi?”

 

Đã không phải lỗi của ta, thì ta chỉ cần làm cho mình quang minh chính đại, sạch sẽ gọn gàng.

 

Chỉ là, mất đi ta làm bia đỡ đạn, không biết Bùi Tranh và tiểu Bạch Hoa kia có chịu nổi hậu quả hay không.

 

Quả nhiên, ngày hôm sau, chuyện giữa hắn và Tống Doanh Nguyệt đã truyền khắp phố phường kinh thành.

Nhà họ Bùi vốn nổi danh gia phong nghiêm cẩn, lần này lại mất mặt lớn.

 

Nghe nói còn có kẻ trong đêm dâng tấu lên bệ hạ, buộc tội Bùi Tranh hành xử bất chính.

 

Nhưng khiến họ sốt ruột nhất, lại chính là hôn sự của ta và Bùi Tranh.

 

Bùi bá phụ đích thân mang theo Bùi Tranh đến phủ ta nhận lỗi, cha ta nể tình giao tình cũ nên không tiện cự tuyệt, nhưng ông thương ta hơn, dẫu nhận lời xin lỗi, vẫn tạm thời gác lại hôn sự.

 

Khi thấy ta, Bùi Tranh dịu dàng vô cùng, giọng đầy hạ mình mà nói nhiều lời nhận sai.

Ta chỉ nhạt nhẽo đáp lại.

 

Hắn có lòng dỗ dành, tạm thời gạt bỏ chuyện của Tống Doanh Nguyệt, thậm chí sắp xếp nàng ra ngoài phủ, bản thân thì chuyên tâm lấy lòng ta.

 

Ngày nào cũng sai người đưa lễ vật đến, nhiều lần đích thân tới mời ta ra ngoài du ngoạn, ta đều từ chối.

 

Hắn nghĩ ta còn giận, nói sẽ chờ đến khi ta nguôi ngoai.

Nhưng ta biết, chỉ cần có Tống Doanh Nguyệt, trái tim hắn sẽ ngày càng xa ta.

 

Mối dây dưa giữa ta và bọn họ, sao dễ kết thúc như vậy.

 

5

 

Quả nhiên, mới bảy ngày sau tiệc rửa trần, ta lại gặp Tống Doanh Nguyệt trong Dị Trân Các.

 

Ta đang ở nhã gian lầu trên chọn trang sức, chợt nghe dưới lầu ồn ào, liền ra xem.

Chỉ thấy đông người vây lại, giữa đám ấy là vài tiểu thư, trong đó có Tống Doanh Nguyệt.

 

Tim ta thoáng trầm xuống.

 

Đứng cạnh nàng là mấy thiên kim nhà quan nhỏ, dẫn đầu là Tô Như Yên — một trong những pháo hôi phản diện trong nguyên văn.

 

Đám người này tụ lại, tất nhiên không có chuyện gì tốt.

 

Quả nhiên, Tô Như Yên nhanh chóng “phát huy sở trường”:

 

“Một hồ ly tinh phá hoại hôn sự của người ta, cũng dám mặt dày phô trương ngoài đường?”

 

“Nhìn xem cái dáng vẻ chẳng ra thể thống gì kia, Dị Trân Các cũng là chỗ ngươi vấy bẩn được sao? Thật xui xẻo.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Doanh Nguyệt bị bọn họ vây hãm, lời nhục mạ từng câu, đôi mắt rưng lệ, chẳng nói nổi một lời phản bác.

Quả nhiên là thiết lập “người câm”, nhìn mà tức anh ách.

 

Nàng càng im lặng, bọn kia càng lấn lướt.

Ngay khi Tô Như Yên giơ tay định tát nàng, ta mở miệng:

 

“Ồ? Nàng ấy không xứng, vậy thì loại người nào mới xứng?”

 

Ta thong thả bước xuống từ lầu trên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Như Yên:

“Loại như ngươi, vô lễ vô phép, mồm toàn lời nhục mạ, thì mới xứng sao?”

 

“Lục, Lục tiểu thư!” Cả bọn hoảng hốt, vội nặn ra nụ cười nịnh bợ:

“Lục tiểu thư, con hồ ly này mê hoặc Bùi tướng quân, chúng ta thật sự thấy bất bình, nên muốn thay tiểu thư dạy dỗ ả ta đôi chút.”

 

“Thay ta?” Ta cười lạnh, “Khí thế của Tô tiểu thư thật lớn, nay đã có thể thay ta làm việc. Vậy ngày mai, có phải ngươi cũng muốn thay ta làm quận chúa phủ Trấn Quốc luôn rồi chăng?”

 

Tô Như Yên từng gặp ta vài lần, biết ta vốn chẳng thích nữ nhân tiếp cận Bùi Tranh.

Không ngờ hành động lần này chẳng những không lấy lòng được ta, mà còn chọc ta tức giận. Nàng ta hoảng loạn, run rẩy:

“Không… không phải, Lục tiểu thư, ta sai rồi, ta không dám nữa.”

 

“Lần sau, nếu ta còn thấy các ngươi cậy thế h.i.ế.p người, thì cứ chờ Ngự Sử Đài hạ tấu đi.”

 

Một lời răn, khiến mấy người sợ hãi xin lỗi rối rít, bỏ cả trang sức chọn dở, vội vàng chạy mất.

 

Ta quay lại, phía sau là Tống Doanh Nguyệt còn ngơ ngẩn đứng đó, đôi mắt ngấn lệ, thậm chí quên cả rơi.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

“Lục tiểu thư… tạ, tạ ơn người.” Nàng hoàn hồn, nói năng lắp bắp.

 

“Không cần.” Ta lắc đầu, định rời đi.

 

Ai ngờ nàng lại cất tiếng gọi ta:

“Lục tiểu thư, vì sao người lại giúp ta?”

 

“Không vì sao cả, chỉ vì bọn họ quấy rầy sự yên tĩnh của ta.”

 

Nàng ngẩn ra, chần chừ một lát:

“Lục tiểu thư, chẳng lẽ người không hận ta?”

 

Ta nhướng mày:

“Hận ngươi? Vì sao? Vì Bùi Tranh ư?

Hận ngươi thì có ích gì? Huống chi, chuyện tình cảm vốn dĩ phải dựa vào hai bên đồng lòng. Có những sai lầm, không phải chỉ một mình ngươi gánh.”

 

Nữ phụ trong truyện ngược thường khó khiến người ta cảm thông, bởi họ đem tất cả lỗi mất đi nam chính, dồn hết lên đầu nữ chính.

Nhưng rõ ràng, kẻ vừa một mặt treo danh “si tình”, một mặt lại đổi lòng, ép nữ phụ vì yêu mà hắc hóa, chẳng phải chính là nam chính sao?

 

Mũi tên oán hận, vốn nên b-ắ-n vào kẻ khởi nguồn.

 

Bảo ta vì một nam nhân như vậy mà biến thành oán phụ, chẳng phải quá miễn cưỡng ư.

 

Có lẽ không ngờ ta lại nói thế, Tống Doanh Nguyệt vô cùng kinh ngạc.

Ngẩn ngơ thật lâu mới thì thầm:

 

“Người… không giống như ta tưởng.”

 

“Thế ư?” Ta khẽ nhếch môi.

“Vậy mong rằng ta chưa khiến Tống cô nương thất vọng.”