Theo như nguyên tác, Hoàng đế hiện tại thân thể đã suy yếu, triều đình ngầm sóng ngầm dâng trào, mấy vị hoàng tử lần lượt tìm cách lôi kéo Trấn Quốc Công phủ.
Trong đó, người cha ta xem trọng nhất, chính là Nhị hoàng tử Sở Huyền Trì.
Tuy rằng mẫu phi của Nhị hoàng tử chỉ là một cung nữ, không có chút thế lực nào, nhưng bản thân hắn lại tâm cơ thâm trầm, công trạng cũng nổi bật, được không ít người coi trọng.
Chỉ là, tranh đoạt ngôi vị — thành thì vinh hoa thiên hạ, bại thì họa lụy chín tộc. Mỗi bước đều không thể sai lầm.
“Kiều Kiều, con có biết chuyện triều chính hiểm ác khôn lường, tuyệt đối không phải nữ tử có thể dễ dàng chen chân vào?”
“Con biết. Nhưng nay cha còn do dự, vậy chẳng bằng để con san sẻ cùng cha một phần?”
Cha trầm ngâm nhìn ta hồi lâu, cuối cùng gật đầu:
“Con bé này, đúng là đã trưởng thành hơn xưa.”
“Chỉ là, một khi bước vào con đường này, sau này sẽ khó mà quay đầu. Con có nghĩ kỹ chưa?”
Ta mỉm cười:
“Con đã nghĩ kỹ rồi. Con gái nhất định sẽ vì tiền đồ của Trấn Quốc Công phủ mà góp sức.”
Thật ra nhiều năm qua, việc dạy dỗ của Trấn Quốc Công phủ dành cho nguyên chủ không chỉ có thi thư lễ nghi, mà còn cả tri thức về thời cuộc chính trị.
Dù sao nàng là đích tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, lại được hứa hôn cùng trọng thần đương triều, địa vị như thế, nào cho phép nàng làm một đóa tầm gửi không biết sự đời?
Chỉ là trong nguyên tác, nàng bị cưỡng ép gắn thêm cái nhãn “giảm trí thông minh”, trong đầu ngoài chuyện tranh sủng với nam nữ chính, chẳng còn gì khác, để rồi từng bước đi vào kết cục bi thảm.
Còn ta thì khác — trong hai lựa chọn “tranh đàn ông” và “tranh thiên hạ”, ta chọn sự nghiệp.
Tranh đàn ông thì nhà tan cửa nát, nhưng tranh sự nghiệp thì tiền đồ vô lượng.
8
Có được cái gật đầu của phụ thân, ta lập tức bắt tay vào việc tìm hiểu cục diện triều đình và quan hệ thế lực.
Mẫu thân ta sau khi biết chuyện thì lo lắng vô cùng, cứ nghĩ rằng ta vì tình mà tổn thương, muốn tìm việc để phân tâm, khỏi buồn khổ. Bà vài lần dò hỏi ta cẩn thận. Nhưng thấy ta ăn ngon ngủ yên, tinh thần ổn định, bà mới yên lòng, chỉ dặn ta đừng quá lao lực, vì chuyện triều chính vốn mờ mịt phức tạp, chẳng thể nhìn thấu trong một sớm một chiều.
Ta gật đầu đáp ứng, nhưng càng ngày lại càng bận rộn.
Bởi ta biết rõ, long thể của bệ hạ chẳng còn chống đỡ được bao lâu, thời gian lưu lại cho ta không nhiều nữa.
Trong nguyên tác, trước sự lôi kéo dồn dập của các hoàng tử, phụ thân ta đã chọn nhầm nhánh – đi theo Nhị hoàng tử.
Nào ngờ, Nhị hoàng tử lại là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Hắn sợ hãi thế lực Trấn Quốc Công phủ quá lớn, nên chỉ sau ba năm đăng cơ đã liên tiếp bức bách, từng bước từng bước cắt bỏ binh quyền. Cuối cùng, phụ thân ta mất sạch thế lực trong triều.
Nguyên chủ khi ấy còn muốn dựa vào mối hôn tình với Bùi Tranh, cầu xin hắn hỗ trợ Trấn Quốc Công phủ.
Nhưng chờ đợi nàng ta, lại là thánh chỉ tru di tam tộc với tội danh cấu kết phản quốc.
Người tuyên chỉ, chính là kẻ mà nàng ta coi như cọng rơm cứu mạng — Bùi Tranh
Vậy nên ta bây giờ phải làm, chính là khuyên phụ thân chọn minh chủ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước bản đồ quan hệ triều chính ta tỉ mỉ vẽ ra, phụ thân có phần hứng thú:
“Hiện nay trong triều có phân nửa văn võ thuộc phe Nhị hoàng tử, nếu ủng hộ hắn, hẳn cũng là lựa chọn ổn thỏa.”
Ta khẽ lắc đầu, chỉ vào án thư:
“Phe cánh Nhị hoàng tử đông thật, nhưng phần nhiều quan chức đều phẩm cấp không cao, tiếng nói trong triều nhẹ bẫng.
Có phụ thân chống lưng, hắn sẽ dễ dàng nắm chắc thiên hạ hơn.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Nhưng cây to thì đón gió. Với kẻ chưa có thế lực, quyền lực quá thịnh là mật ngọt. Nhưng với người nắm quyền trong tay, lại chính là độc dược.”
“Hơn nữa, Nhị hoàng tử tuy có chí khí đế vương, nhưng không có thế gia nào đứng sau, nếu chúng ta giúp hắn, thì sẽ thành cây cột chống duy nhất của hắn.”
Phụ thân cau mày, chần chừ:
“Vậy nếu ta tự nguyện buông bỏ nửa quyền lực để đổi lấy yên ổn thì sao?”
“Quả thực chúng ta có thể đánh cược một phen. Nhưng nếu thua thì sao?”
“Dùng sinh mạng của toàn phủ ba trăm nhân khẩu để đặt cược vào lòng dạ đế vương, há chẳng phải quá ngu xuẩn?”
Trong mắt ta, dù là “một nửa quyền lực” cũng chẳng đủ làm hắn vừa lòng. Cái hắn muốn là toàn bộ, là hút cạn m-áu Trấn Quốc Công phủ.
Nếu không, hắn đã chẳng tuyệt tình đến mức đẩy phủ chúng ta vào kết cục bi thảm ấy.
Phụ thân nhìn chằm chằm vào cuộn trục trên án lâu thật lâu, rồi chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười:
“Được, được, được! Con gái của ta, quả thật là nữ tử có mưu lược lớn.”
Trong giọng đầy tự hào.
Ta cũng khẽ cười.
Thật ra, Lục Kiều Kiều có rất nhiều thứ.
Nàng là đích nữ duy nhất của Lục gia, từ nhỏ được cả nhà thương yêu, chưa từng bị cưỡng ép điều gì, mọi quyết định đều được ủng hộ vô điều kiện.
Nếu không phải vì Bùi Tranh, nàng vốn nên là tiểu thư sống tự tại nhất kinh thành này.
Con đường ta đang đi giờ mới là chính đạo.
Bất ngờ, phụ thân lại vuốt cằm hỏi:
“Vậy nếu không chọn Nhị hoàng tử, trong lòng Kiều Kiều có người nào thích hợp chăng?”
Hoàng đế hiện có năm hoàng tử.
Ngoại trừ Nhị hoàng tử còn có chút bản lĩnh và Ngũ hoàng tử ch-ết yểu, thì chỉ còn lại Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử tư chất bình thường, và Tứ hoàng tử thân mang bệnh nặng nằm liệt giường.
Ta gật đầu:
“Dĩ nhiên là có.”
Không những có, mà còn là người xứng đáng nhất ngồi lên ngôi vị chí tôn kia.
9
Sau khi nghe lời ta, Trấn Quốc Công phủ cuối cùng không cùng Nhị hoàng tử kết minh, mà chọn giữ thái độ trung lập.
Mất đi chỗ dựa vững chắc, Nhị hoàng tử đành lui một bước, quay sang liên minh với Tướng quân phủ.